Dạ Minh cảm thấy tự do khi cuối cùng cũng ra ngoài mà không bị phát hiện. Cậu cảm thấy như một kẻ trốn thoát khỏi xiềng xích, lấp đầy lòng mình bằng cảm giác hạnh phúc khi nhìn thấy thế giới rộng lớn, bao la ngoài kia. Cảm giác này thực sự khác biệt so với cuộc sống bao bọc trong sự quan tâm của ba mẹ và anh trai. Tuy nhiên, tự do mà cậu đã mơ ước này lại không được như cậu tưởng tượng.
Bước ra ngoài khuôn viên nhà, Dạ Minh cẩn thận đi trên những con phố không quen thuộc. Những âm thanh ồn ào, những chiếc xe chạy vội vã, những ánh đèn nhấp nháy khiến cậu cảm thấy thú vị nhưng cũng đầy ngợp. Cậu không hề có kế hoạch rõ ràng, chỉ biết rằng mình muốn được ra ngoài, muốn thử cảm giác tự do mà không ai cản trở.
Nhưng, khi đi được một đoạn, Dạ Minh nhận ra mình đã lạc vào một khu vực rất khác so với những gì cậu tưởng tượng. Những ngôi nhà xập xệ, bụi bặm, những người đi lại trong trang phục rách nát. Cảnh tượng nơi đây khiến cậu cảm thấy hơi hoảng sợ.
Một người đàn ông mặc áo khoác cũ nát đi qua, nhìn Dạ Minh từ đầu đến chân với ánh mắt tò mò. "Nhóc con, sao lại ở đây?" anh ta hỏi, giọng khô khốc.
Dạ Minh chưa kịp trả lời thì cảm thấy đôi chân của mình trở nên nặng nề. Đây không phải là một nơi dễ dàng để đi lang thang, và cậu cũng không nhận thức được rằng khu vực này có thể nguy hiểm. "Tôi... tôi chỉ lạc đường thôi," cậu vội vàng nói, cảm thấy một nỗi sợ hãi không thể diễn tả.
Người đàn ông nhìn cậu một lúc, rồi nhếch môi cười. "Lạc đường? Cẩn thận đấy, nhóc. Chỗ này không phải nơi trẻ con như mày có thể đi lung tung mà không gặp chuyện đâu."
Dạ Minh nuốt nước miếng, cảm giác lo sợ dâng lên. Cậu không muốn gây sự chú ý, không muốn có chuyện gì xấu xảy ra, nhưng không biết phải làm gì. Cậu cố gắng quay lại, hy vọng tìm được đường ra khỏi khu ổ chuột này.
Tuy nhiên, càng đi càng rối, những con hẻm chật hẹp nối tiếp nhau, không có dấu hiệu nào cho thấy cậu đang tìm được lối ra. Cảm giác mệt mỏi và hoang mang dần ập đến. Lần đầu tiên, Dạ Minh cảm thấy yếu đuối và lạc lõng, chẳng biết phải làm sao.
Lúc này, Dạ Minh chỉ biết đi tiếp, đôi mắt mệt mỏi nhìn xung quanh, hy vọng sẽ tìm được lối ra khỏi khu vực này. Nhưng trong lòng, cậu bắt đầu lo sợ về sự an toàn của mình. Cậu không hề nghĩ rằng một hành động nhỏ như thế này lại có thể dẫn đến một tình huống nguy hiểm.
Chắc chắn, cậu sẽ phải cẩn thận hơn lần sau và không lặp lại những sai lầm này nữa. Nhưng trước mắt, cậu cần tìm được lối ra. Cũng chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra, Dạ Minh chỉ cầu mong mọi thứ sẽ ổn thỏa.
Dạ Minh bước chầm chậm, từng bước gần hơn về phía đám trẻ đang tụ tập xung quanh một cậu bé khác, vẻ mặt trông khá bức bối và căng thẳng. Ánh mắt của đứa trẻ kia lộ rõ sự kiên cường, dù đang bị bao vây và bị chọc ghẹo, nhưng cậu ta không hề quỵ ngã. Điều này khiến Dạ Minh không thể rời mắt khỏi cậu bé đó.
Cảm giác tò mò trong lòng Dạ Minh càng lớn hơn khi nhìn thấy đám trẻ khác đang nở nụ cười nham hiểm, liên tục chọc ghẹo và bắn nạt cậu bé kia. Dạ Minh không muốn chứng kiến sự bất công này, cậu tự hỏi tại sao đám trẻ kia lại hành xử như vậy, nhưng không thể chỉ đứng nhìn.
Từng bước, Dạ Minh tiến lại gần hơn, tâm trí nhanh chóng nghĩ đến cách để can thiệp. Cậu không muốn đứng im nhìn đứa trẻ bị bắt nạt. Dù thân thể này yếu ớt, nhưng Dạ Minh vẫn không thể làm ngơ. Những năm tháng sống trong một thế giới khắc nghiệt đã tôi luyện cậu trở nên mạnh mẽ hơn, và cậu không thể cho phép những đứa trẻ vô tội bị đối xử như vậy.
Cậu nhẹ nhàng đẩy những đứa trẻ xung quanh ra, lấy thân thể nhỏ bé nhưng kiên quyết của mình đứng chắn trước mặt đứa trẻ đang bị bắt nạt. "Này, các cậu đừng có mà làm vậy!" Dạ Minh lên tiếng, dù giọng nói có hơi run rẩy vì cơ thể yếu ớt, nhưng sự kiên quyết trong ánh mắt của cậu không hề giảm đi.
Đám trẻ đang vây quanh bắt nạt đứa trẻ kia đều dừng lại một chút, rồi bật cười khinh bỉ. Một đứa trong số đó nhìn Dạ Minh với ánh mắt chế giễu. "Nhóc con, mày nghĩ mình là ai mà dám đứng chắn ở đây? Chẳng lẽ mày muốn bị đánh sao?"
Dạ Minh không sợ hãi, vẫn kiên cường đứng đó, dù cảm giác yếu ớt từ thân thể này đang dần làm cậu mệt mỏi. Cậu nhìn vào đôi mắt đầy sự kiên cường của đứa trẻ bị bắt nạt và cảm nhận được điều gì đó quen thuộc trong đó. Cậu từng là một đứa trẻ yếu ớt, bị bắt nạt, nhưng giờ đây, dù thân thể yếu đuối, Dạ Minh không thể không hành động.
"Chỉ cần các cậu buông tha cho hắn ta, tôi sẽ không nói thêm lời nào nữa," Dạ Minh thách thức, dù trong lòng không chắc liệu mình có thể chống lại được đám trẻ này.
Đám trẻ kia nhìn nhau, một tên trong số đó lên tiếng: "Mày không sợ à? Không biết mày là ai, nhưng nếu muốn bảo vệ hắn, thì mày cũng đừng mong yên thân."
Nhưng Dạ Minh không lùi bước, cậu chững chạc đáp lại: "Thế thì cứ thử xem."
Cậu giơ tay ra như một động tác khiêu khích, đồng thời dùng chân đá nhẹ về phía tên đứng gần nhất, nhanh đến mức khiến đám trẻ hơi giật mình. Mặc dù cơ thể này không khỏe mạnh như trước, nhưng bản năng chiến đấu từ trước của Dạ Minh vẫn còn trong cậu, khiến cậu có thể đối phó được những tình huống như thế này. Đám trẻ ban đầu có chút ngập ngừng, nhưng nhanh chóng lấy lại tự tin.
Chỉ trong tích tắc, một đứa trong số đó lao đến với một cú đánh mạnh về phía Dạ Minh. Nhưng cậu, với sức lực ít ỏi của mình, đã kịp tránh sang một bên, rồi nhanh chóng phản công lại bằng một cú đấm yếu ớt nhưng đủ làm đứa trẻ kia mất đà, ngã xuống đất.
Cậu đứng đó, thở hổn hển nhưng vẫn không hề tỏ ra sợ hãi. Mặc dù thân thể này vẫn còn rất yếu, nhưng Dạ Minh cảm thấy trong lòng mình tràn đầy sức mạnh, sức mạnh của sự kiên cường mà trước giờ chưa bao giờ cậu biết đến.
Đám trẻ kia, sau một lúc im lặng, cuối cùng không thể làm gì hơn ngoài việc bỏ đi. "Nhóc con, mày sẽ phải trả giá thôi!" Một tên trong đám đe dọa rồi lùi lại.
Dạ Minh nhìn theo chúng, mắt không hề rời khỏi bóng dáng của chúng. Đến khi cậu chắc chắn chúng đã rời đi, cậu mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Khi quay lại nhìn đứa trẻ kia, cậu mỉm cười, dù có chút mệt mỏi, nhưng lòng cảm thấy vui.
"Không sao đâu, cậu ổn rồi," Dạ Minh nhẹ nhàng nói, cố gắng an ủi đứa trẻ kia.
Cậu bé kia, ban đầu còn sợ sệt, nhưng khi nhìn thấy sự kiên cường trong ánh mắt của Dạ Minh, đã dần dần thở phào và nở một nụ cười. "Cảm ơn cậu... cậu là người duy nhất dám đứng ra giúp tôi."
Dạ Minh chỉ cười khẽ, "Không có gì đâu, ai mà không giúp đỡ được những người như cậu chứ."
Với một cảm giác vừa mệt mỏi vừa thoải mái, Dạ Minh ngồi xuống bên cạnh cậu bé. Một phần trong cậu cảm thấy một sự kết nối kỳ lạ với đứa trẻ này, như thể cả hai đều có chung một số phận.