Anh, một đại ca khét tiếng trong thế giới ngầm, với quyền lực và ảnh hưởng đáng sợ, đã bị truy sát bởi một tổ chức đối địch. Những cuộc đấu tranh sinh tử đã khiến anh không ngừng đấu tranh để bảo vệ bản thân và gia đình, nhưng rồi trong một trận đấu không cân sức, anh đã gục ngã, cái chết đột ngột khiến anh chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Khi mở mắt ra lần nữa, anh phát hiện mình không còn trong thế giới cũ nữa. Cơ thể anh giờ đã không còn là một đại ca xã hội đen, mà là một đứa bé 4 tuổi, yếu ớt, mềm mại và không thể làm gì để tự vệ.
Anh bực dọc thầm chửi trong lòng. "Thế quái nào lại xuyên vào thân xác đứa trẻ yếu đuối này chứ?"
Và thế là một cuộc sống mới bắt đầu, đầy rẫy những thử thách mà anh không thể ngờ đến. Tuy nhiên, không giống như những gì anh tưởng tượng, thế giới này lại không đơn giản như anh nghĩ. Lần đầu tiên trong đời, anh phải trải qua cuộc sống mà trước kia anh chưa từng bao giờ nghĩ đến — một đứa trẻ, với một thân xác yếu đuối, không quyền lực, và phải đối diện với thế giới từ một góc độ hoàn toàn khác.
Với thân xác nhỏ bé, mềm yếu và hoàn toàn không thể làm gì để tự bảo vệ, Dạ Minh đã bị sốc nặng. Trái ngược hoàn toàn với thế giới trước kia, nơi anh phải sống từng ngày trong sự căng thẳng và nguy hiểm, giờ đây anh lại sống trong một gia đình đầy đủ, yêu thương và chăm sóc, hoàn toàn không giống như những gì anh đã từng trải qua.
Gia đình này, đặc biệt là cha mẹ và anh chị, đối với Dạ Minh chỉ có sự sủng ái và nâng niu. Từng bữa ăn, từng cái nhìn trìu mến, tất cả đều khiến anh cảm thấy lạ lẫm. Họ yêu thương anh đến mức không cho phép anh làm bất cứ điều gì, thậm chí là cậu bé còn chẳng cần phải lo lắng về việc tồn tại, chỉ cần cười vui vẻ và sống khỏe mạnh.
Anh không quen với cảm giác này. Cảm giác như một người sống mà không phải đấu tranh. Nhưng dù thế nào đi nữa, Dạ Minh, dù đã sống một cuộc đời khắc nghiệt trong thế giới ngầm, vẫn phải đối mặt với thực tế mới này. Anh cảm thấy cô đơn và bối rối trong những vòng tay yêu thương ấy, như thể mình đang sống trong một giấc mơ mà chẳng thể tỉnh dậy.
"Sao lại có thể như thế này?" – Dạ Minh thầm nghĩ khi nhìn thấy ánh mắt của mẹ và cha nhìn anh đầy thương yêu. Anh không thể hiểu được, trong khi mình đã từng quen với sự lạnh lùng, nghi ngờ và đối phó với hiểm nguy, thì bây giờ lại bị chìm đắm trong những ngày tháng êm ấm, quá dễ dàng và ngọt ngào.
Dạ Minh, một ông trùm xã hội đen cấp cao, giờ đây lại xuyên vào thân xác của một đứa trẻ 4 tuổi, mềm yếu và hay ốm, tên gọi cũng chính là Dạ Minh. Anh không khỏi cảm thấy bực bội với số phận này, chỉ biết lẩm bẩm trong miệng mình, không thể nào chấp nhận được.
“Cái quái gì vậy? Tại sao tôi lại xuyên vào thân xác đứa trẻ này? Đúng là số mình đen mà…”
Cậu bé, giờ là Dạ Minh, đang ngồi trên giường nhìn xung quanh, căn phòng quá ngọt ngào với những đồ vật đáng yêu mà cậu chưa bao giờ quen. Mọi thứ dường như quá xa lạ, và trái ngược hoàn toàn với cuộc sống của một ông trùm như anh. Thật khó để thích nghi.
Bà Lý, người hầu trong gia đình, bước vào với vẻ mặt tươi cười, tay bưng cốc sữa ấm. “Dạ Minh, uống sữa nào, hôm nay cậu cảm thấy thế nào? Mọi người đều rất lo lắng cho cậu.”
Dạ Minh nhíu mày, ánh mắt đầy hoang mang. Anh nhận ra rằng dù cậu bé này được yêu thương và chăm sóc rất tốt, nhưng cảm giác của anh là hoàn toàn khác. “Bà… bà có biết là tôi không phải là đứa trẻ này không?” Dạ Minh không kiềm được cảm xúc của mình, giọng nói đầy tức tối nhưng cố giữ vẻ lạnh lùng.
Bà Lý nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên, nhưng rồi chỉ mỉm cười như thể đây là điều hết sức bình thường. “Dạ Minh, hôm qua cậu cũng nói giống vậy rồi. Đừng lo, cậu cần nghỉ ngơi để khỏe lại thôi, mọi người sẽ chăm sóc cậu tốt mà.”
Dạ Minh nhìn bà, nhưng chỉ biết thở dài. Không ai hiểu anh. Mọi thứ quá khó khăn và phức tạp, như thể anh đang rơi vào một giấc mơ mà không thể thoát ra. “Tôi không phải là đứa trẻ này…” Anh nói lại lần nữa, lần này nhẹ nhàng hơn, nhưng không ai nghe.
Nhạc Thiện, mẹ của Dạ Minh, bước vào với ánh mắt lo lắng. Cô nhìn con trai mình một cách dịu dàng. “Con yêu, con sao rồi? Cảm thấy thế nào? Mẹ rất lo lắng cho con.”
Dạ Minh nhìn bà, nhưng không thể trả lời ngay lập tức. Anh chỉ cảm thấy một nỗi bối rối lớn. Trái tim anh dấy lên cảm giác mơ hồ về sự yêu thương này, nhưng cũng đầy khó chịu. “Con chỉ cảm thấy mệt mỏi thôi. Mẹ không cần lo.” Dạ Minh cố mỉm cười, nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi đau khó tả.
Mẹ anh, Nhạc Thiện, vỗ nhẹ đầu cậu, rồi mỉm cười. “Con nghỉ ngơi đi, mẹ sẽ mang đồ ăn cho con nhé. Con cần phải khỏe lại để tiếp tục học hành, chơi đùa với mọi người.”
Dạ Minh không đáp, chỉ ngồi đó nhìn bà rời đi. Sau khi mẹ anh ra ngoài, anh thở dài, lẩm bẩm: “Cái quái gì xảy ra với tôi vậy? Tại sao tôi lại phải sống trong thân xác này?” Anh ngước nhìn những đồ vật xung quanh, những thứ mà anh không thể quen được. Mọi thứ quá ngọt ngào, quá xa lạ.
Nhưng trong khi anh đang chìm trong suy nghĩ, một điều anh không thể tránh khỏi là hình ảnh của một cậu bé gầy gò, yếu đuối, dù có sống trong một gia đình khá giả và đầy đủ.
“Có lẽ, dù tôi không muốn, nhưng tôi vẫn phải sống qua ngày, sống cùng thân xác này.” Dạ Minh tự nhủ, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh mặt trời chiếu rọi, tạo ra một không gian yên bình nhưng cũng đầy ngột ngạt với anh.