Bạch Nhiên luôn cảm thấy phản ứng của Lý Bá Ân có phần quá mức nhạy bén. Rõ ràng là ngủ say như chết, vậy mà cậu còn chưa đến gần thì đối phương đã bật dậy rồi. Nhìn cái cách đứng lên gọn gàng nhanh nhẹn kia, thật chẳng giống như người bình thường chút nào.

Nghĩ đến hôm qua, tuy thân thể này có hơi yếu nhưng dù sao anh cũng từng sống trong mạt thế nhiều năm, người ta dù đi nhẹ đến mấy cũng không thể đến sát bên mà hắn không hề hay biết, huống hồ còn là một tên đàn ông cao to thô kệch nữa.

Anh liếc Lý Bá Ân mấy cái, nghĩ mãi không ra nên dứt khoát không nghĩ nữa, sau đó xoay người bước ra ngoài: “Ra ăn cơm.”

Lý Bá Ân chẳng đi dép, lập tức chạy theo vào bếp.

Từ lúc bọn họ thành thân đến nay mới vừa tròn mười ngày, chín ngày trước nguyên chủ thân thể này đều nằm liệt giường, chỉ đến hôm qua khi Bạch Nhiên chiếm lấy thân xác mới thực sự rời giường. Trừ bữa cháo ngô tối qua, hôm nay tính ra là bữa cơm đầu tiên nấu ắn đàng hoàng. Bạch Nhiên thấy gian bếp đủ rộng nên kê bàn ăn luôn trong đó, dù sao cũng chỉ có hai người, ăn ở đâu mà chẳng giống nhau.

Lý Bá Ân từ lúc bị nhị bá nhà họ Bạch nhặt về đến giờ chưa từng thấy món mặn, giờ đột ngột nhìn thấy một nồi thịt thỏ hầm rau dại, hắn thèm đến mức không ngừng hít hít mũi, nước miếng cũng suýt chảy ròng. Hắn cầm đũa lật lật trong nồi cả buổi, Bạch Nhiên có trừng mắt cũng chẳng buông, cuối cùng tìm được một miếng to nhất, hắn lập tức như dâng bảo vật đặt vào bát của Bạch Nhiên ngốc nghếch cười nói: “Thịt ngon, Tiểu Nhiên ăn.”

Nói xong thì rút tay về cầm lấy bánh ngô gặm, vừa gặm vừa nhìn nồi thịt. Thèm đến vậy mà không dám gắp thêm miếng nào, đơn giản chỉ nhìn chằm chằm đến mức nước miếng sắp rớt xuống bát…

“Bốp!” Bạch Nhiên ném đũa xuống bàn, đôi đũa rơi xuống và vang lên một tiếng lớn khiến Lý Bá Ân giật mình bật dậy, ngay cả bánh ngô cũng không dám ăn nữa, hắn hoàn toàn không hiểu sao “nương tủ” lại nổi giận.

Bạch Nhiên không nói rõ được cảm giác trong lòng là gì, cậu chỉ thấy nghẹn đến mức mắt đỏ lên. Có kẻ nào lại ngu hơn tên ngốc này không? Không đúng, đây chính là một tên ngốc thật sự! Đồ đần! Đồ ngu!

“Ngồi xuống ăn cơm!” Cậu nhặt đũa lên rồi gắp hai miếng thịt mềm và thật nhiều thịt nhất bỏ vào bát Lý Bá Ân, sau đó mới cúi đầu ăn miếng trong bát mình, cũng thơm ra phết.

Lý Bá Ân cẩn thận ngồi xuống, vừa ngồi vừa len lén nhìn Bạch Nhiên mấy lần, xác định nương tử không lộ biểu cảm gì thì mới dám cầm đũa, nhìn chằm chằm miếng thịt trong bát mà cười ngốc, cái bộ dạng đó khiến Bạch Nhiên không nhịn được dưới bàn đá hắn một cái.

Nửa con thỏ thật ra cũng chẳng nhiều, hai người ăn sạch đến cả nước cũng không còn. Ăn xong dọn dẹp đâu vào đấy thì trời cũng tối. Nhà họ không có nhiều dầu đèn, mà số đèn đó là Vương thẩm cho nên đành phải tiết kiệm dùng. Bạch Nhiên tiếc không nỡ đốt đèn nên hai người đành đi ngủ sớm.

Lý Bá Ân vừa nằm xuống đã muốn đưa tay chạm vào người “nương tử” nhưng mấy lần đều bị ánh mắt như dao chém của Bạch Nhiên ném trả lại. Cuối cùng hắn chẳng dám động đậy nữa mà ngoan ngoãn nằm yên, đáng thương đi ngủ.

..

Sáng sớm hôm sau, Bạch Nhiên dậy sớm, sửa soạn xong xuôi lại chuẩn bị sẵn đồ ăn cho Lý Bá Ân dùng trong hai ngày rồi mới ra khỏi nhà, và đi một mạch hướng lên núi sau.

Ngọn núi sau nhà họ rất lớn, đoạn đầu đường núi còn tương đối bằng phẳng, cây cối thưa thớt, cỏ cũng không cao, những thứ có thể ăn được đều bị dân làng nhặt gần hết nên Bạch Nhiên nhắm vào rừng rậm sâu hơn ở phía xa. Nghe nói trong đó thậm chí còn có mãnh thú cho nên người bình thường không ai dám vào.

Bạch Nhiên đeo giỏ trúc sau lưng, bên trong chỉ có ít lương khô và một hồ lô nước, bên hông cài con dao làm bếp thẳng hướng khu rừng rậm rạp nhất mà đi. Chỗ ấy đến cả thợ săn cũng không dám bén mảng.

Dị năng hệ mộc phát huy tốt nhất trong rừng núi, nó có thể cung cấp sự ngụy trang tuyệt vời khiến khí tức của con người hoà vào cây cỏ và đặc biệt còn có thể làm “mắt”, giúp người nhìn thấy mọi vật xung quanh dù là một con côn trùng nhỏ cũng không thoát nổi.

Bạch Nhiên dám vào rừng cũng nhờ vào dị năng và thân thủ của mình. Tuy thể chất hiện tại kém hơn trước nhưng dù có là hổ thì cũng chưa chắc chiếm được lợi thế trước mặt cậu.

Cậu đi suốt nửa ngày đường mới vào đến vùng rừng sâu trong ký ức.

Những khu rừng già chưa từng có dấu chân người thế này nhiều thứ quý lắm. Vừa đi, cậu vừa để lại dấu hiệu, chưa đi được bao xa thì đã phát hiện mấy đám mộc nhĩ mọc trên một thân cây khô, hái xong lại tiếp tục đi sâu hơn. Dọc đường còn nhặt thêm được vài thứ như hạt dẻ, hạt phỉ,... tuy không nhiều nhưng ít nhất cũng có thêm đồ ăn vặt.

Các loại thảo dược thì cậu trực tiếp loại bỏ, bởi trong mạt thế thực vật đã biến dị, phần lớn các loại dược thảo đều thay đổi hình dạng. Khi đó cậu còn gắng cượng nhận ra một số loại thông thường, nhưng giờ thì chỉ còn phân biệt được có độc hay không. Trừ phi là loại dễ nhận như nhân sâm, nhưng loại quý như thế đâu phải nói có là có, gặp được thì xem như may, không gặp cũng chẳng làm gì được.

Trên đường, cậu bắt được một con thỏ và hai con gà rừng, sau đó còn đào được một ổ trứng gà rừng. Bắt mấy con vật nhỏ này thật sự không mấy khó khăn, chỉ cần cậu dùng dị năng ngụy trang tốt không gây tiếng động lớn rồi thúc đẩy dây leo mọc ra siết cổ tụi nó thì cơ bản là “phát nào chuẩn nấy”.

Mới vừa lên núi được nửa ngày đã hái được kha khá thảo dược nên Bạch Nhiên vui lắm. Nhưng trời sắp tối, người cũng mệt, cậu định tìm chỗ nghỉ qua đêm. Ai ngờ vui quá hóa buồn, vừa tìm được một khoảng đất trống thì đàn sói kéo đến.

Đàn sói chừng hơn ba mươi con, con nào cũng béo khỏe. Dù biết lũ thú này không thấy mình nhưng Bạch Nhiên vẫn không khỏi sợ hãi. Gặp bầy côn trùng lớn còn hơn gặp đàn sói này.

Cậu nắm chặt dao, thận trọng lùi lại nhưng vì quá cảnh giác mà va vào cây lớn bên cạnh. Cây rung khiến đàn sói giật mình. Bạch Nhiên sợ đến hồn vía lên mây, và quyết định quay đầu chạy bán sống bán chết, đến khi không còn nghe tiếng chân đuổi theo mới dừng.

Trong lúc thở hổn hển, cậu phát hiện thứ vừa nghĩ tới cây sâm núi dại thì lại gặp ngay hai cây, một lớn một nhỏ, nhìn qua chắc cũng hơn trăm năm.

Bạch Nhiên vừa bị đàn sói dọa cho bay hồn vía giờ đã trở lại, mắt cậu sáng rực. Có hai thứ này, cậu đã đủ vốn để an cư lạc nghiệp ở đời này.

Cậu cẩn thận đào sâm, bỏ vào sọt và hái thêm ít rau dại phủ lên trên rồi leo lên cây đại thụ ngủ qua đêm. Sáng hôm sau, trời vừa sáng, cậu liền xuống núi.

Về đến cổng nhà thì đã quá trưa. Từ xa, Bạch Nhiên thấy cửa nhà mình vốn quạnh quẽ giờ đã đông nghịt người. Cả gã nhị bá tệ hại Bạch Chính Bảo và trưởng thôn cũng có mặt.

“Nhà họ Vương, ngươi che chở đứa ca nhi này làm gì? Chỉ là một đứa gả đi còn chẳng bằng con gái.” Hoàng thị- mẹ của Kha Quế Hoa chống nạnh đứng sau Bạch Chính Bảo ra vẻ đanh đá. Kha Quế Hoa đứng sau lưng mẹ.

Bạch Chính Bảo hùa theo: “Đúng vậy, nhà họ Bạch ta không có loại gả rồi còn léng phéng.”

“Phi!” Vương thẩm và Vương thúc đứng chắn trước cửa nhà Bạch Nhiên, quần áo tóc tai hai người  lòa xòa trông hơi thảm hại nhưng trên mặt đầy tức giận. Đặc biệt Vương thẩm, bà giận dữ xen lẫn hung tợn như sói mẹ bảo vệ con mà chỉ vào mũi Hoàng thị mắng: “Cái miệng thối của ngươi suốt ngày sủa bậy. Tin ta xé toạc cái miệng đó không? Đó là Lý Bác Ân, chồng của Bạch ca nhi. Không biết thì đừng nói bừa phá danh tiếng người ta!” Rồi bà chỉ sang Bạch Chính Bảo: “Còn ngươi, nếu không phải nhà họ Bạch các ngươi  tham bạc, Bạch ca nhi phải lấy chồng sao? Còn dám nói mấy lời đó. Một đứa trẻ tốt bị nhà ngươi  hại ra nông nỗi này, đáng đời lũ đen lòng bị sét đánh!”

Hoàng thị gân cổ gào: “Đây là sự thật. Không tin thì mở cửa gọi Bạch Nhiên ra đối chất!”

Dân làng xem náo nhiệt đã bắt đầu hùa theo, vài người tốt bụng khuyên phu thê  nhà Vương gọi người ra. Dù sao chuyện này không rõ ràng không được, chẳng phải trưởng thôn cũng đến sao?

Hoàng thị thấy có người ủng hộ, thị càng chửi bới: “Sao, không dám hả? Bạch Nhiên lấy thằng ngốc, hai hôm trước còn thấy nó bò ra từ đống bùn. Sao mới một ngày đã thành giai nhân? Đừng tưởng bọn ta mù. Loại dan díu với trai làm xấu thanh danh thôn Đào Khê, đáng bị nhốt lồng heo!”

Bạch Nhiên đag  đứng cuối đám đông, nghe vài câu đã hiểu đại khái, lúc này bèn lên tiếng: “Sao ta không biết ta dan díu với ai nhỉ?”

Đám đông im bặt chốc lát. Dân làng tránh đường nhường lối cho Bạch Nhiên bước vào.

Bạch Nhiên chẳng khách sáo, cậu đi thẳng lên trước nói với hai người nhà Vương: “Vương thúc, Vương thẩm, hai người về trước đi. Chuyện còn lại để cháu  lo.”

Vương thẩm mắt đỏ hoe: “Bạch ca nhi, cháu đi đâu vậy!”

Bạch Nhiên liếc xéo Bạch Chính Bảo, đáp: “Nhà chẳng còn gì ăn, Bác Ân đói kêu ầm ĩ. Hết cách, hôm qua cháu chỉ biết lên núi kiếm ít đồ ăn.”

Cậu đeo sọt đầy đồ không những vậy bên ngoài còn treo thỏ và gà rừng. Áo quần bẩn thỉu, lác đác rách vài chỗ vì cành cây. Nhìn thôi ai  cũng biết đúng là vừa từ núi xuống. Bạch Chính Bảo mắt sáng lên, thấy đống đặc sản trên núi mà thèm thuồng, gã đang tính làm sao cuỗm được thì bị Bạch Nhiên liếc một cái lạnh cả người.

Bạch Nhiên ở mạt thế chẳng những không giết tang thi mà còn giết cả người. Sát khí đó là thật, dân thường thời bình sao chịu nổi.

Bạch Chính Bảo khựng lại, gã tiến không được lùi chẳng xong, chỉ biết nhìn chằm chằm cái sọt, lòng tuy không cam nhưng lại càng nghi hoặc. Trước kia Bạch Nhiên để mặc bọn họ bắt nạt, sao mới cưới mười ngày đã như đổi tính?

Vương thúc vỗ vai cậu thở dài không nói. Vương thẩm lau mắt: “Về là tốt, về là tốt. Lũ này dám bắt nạt đến tận cửa!”

Bạch Nhiên lại khuyên: “Vương thẩm, thẩm với thúc về trước đi.”

Vương thẩm xua tay, bà sao yên tâm về được: “Thím với thúc đợi chút rồi về, không vội.”

Bạch Nhiên khẽ gật, quay sang Hoàng thị: “Dan díu với trai là tội chết, vậy thị có bằng chứng gì?”

Hoàng thị phì một tiếng: “Cần gì bằng chứng? Ta tận mắt thấy.”

“Thấy?” Bạch Nhiên cười lạnh: “Chỉ dựa vào cái miệng và đôi mắt bậy bạ của ngươi mà dám nói thấy? Nói thật, hôm nay trưởng thôn đã đến, chuyện này không bỏ qua được. Nếu ngươi không đưa ra bằng chứng thì chính là vu khống. Ta có thể lên nha môn kiện ngươi.”

Nhắc đến nha môn, Hoàng thị hơi chùn. Lời này đúng là bà tung ra. Hôm qua Kha Quế Hoa về mách bà chuyện Bạch Nhiên. Nghe con gái bị ủy khuất, bà lập tức xông ra tính sổ. Giữa đường gặp Vương thẩm thì bị Vương thẩm mắng cho quay về. Không cam lòng, bà lẻn vào nhà người khác giả vờ thăm hỏi rồi bịa chuyện Bạch Nhiên.

Tội dan díu là trọng tội. Chỉ trong một bữa tối, tin đồn đã lan khắp nơi, đến hôm sau thì cả làng đều biết. Lúc này trưởng thôn buộc phải tìm Hoàng thị hỏi rõ.

Hoàng thị thề thốt là thật thì  bọn họ mới đến nhà Bạch Nhiên gọi trưởng bối đi hỏi cho rõ. Nhưng gõ cửa mãi không mở, vợ chồng nhà Vương lại ra chắn thì mới có màn vừa rồi.

Hoàng thị ỷ nhà mình có họ hàng xa với trưởng thôn nên chẳng sợ trưởng thôn lắm. Nếu chuyện giả, cùng lắm bị mắng. Nhưng nếu ra huyện thì chuyện sẽ khác…

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play