Bạch Nhiên tỉnh dậy vì cơn đói.

Vừa mở mắt, cậu phát hiện mình đang nằm trong một gian phòng gạch mộc rách nát. Xung quanh vắng lặng không một bóng người, mà dạ dày thì quặn thắt đến mức tưởng như sắp rơi ra ngoài. Cơn đau cồn cào khiến cậu chẳng còn tâm trí nghĩ gì khác. Nhìn thấy trên bàn có nửa chiếc bánh ngô, Bạch Nhiên lập tức vồ lấy mà không thèm bận tâm đó là thức ăn thừa của ai. Nuốt vội vào miệng rồi lại uống thêm mấy ngụm nước cho trôi xuống cậu mới cảm thấy cơn đau dịu đi đôi chút.

Có cái lót dạ, Bạch Nhiên mới có đủ sức lực để suy nghĩ về tình cảnh hiện tại. Trong đầu dần xuất hiện những ký ức xa lạ, tuy còn hỗn loạn nhưng đại khái vẫn có thể nắm bắt được. Lúc này, cậu mới biết mình đã sống lại trong một thế giới khác,cụ thể là nhập vào thân xác của một thiếu niên cùng tên với mình.

Thế giới này mang hơi hướng cổ đại nhưng lại hông thuộc bất kỳ triều đại nào từng xuất hiện trong lịch sử. Chủ nhân cũ của thân thể này cũng tên Bạch Nhiên, năm nay vừa tròn mười bảy tuổi, nhưng cuộc đời lại vô cùng bi thảm.

Bạch gia vốn là một thương hộ giàu có ở phương Nam, do có nhiều đời kinh doanh nên tài sản có chút dư dả. Theo lẽ thường, dù có vài đời con cháu phá của thì cũng chưa đến mức suy tàn. Nhưng không ngờ đến thời của ông nội cậu là Bạch Thu Sơn lại bị tai họa ập xuống. Một trận hồng thủy nhấn đã chìm cả gia tộc, chỉ còn lại vài người là may mắn sống sót.

Sau thiên tai là dịch bệnh, những người còn lại của Bạch gia đành phải theo dòng người tị nạn chạy lên phía Bắc. Suốt dọc đường, đói khát và bệnh tật cướp đi không ít sinh mạng. Bạch Thu Sơn từ nhỏ được nuông chiều, thể trạng yếu ớt hơn hẳn những người làm lao động nặng. Khi đến được thôn Đào Khê, ông rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi mà ngã bệnh. May mắn gặp được một cặp vợ chồng già tốt bụng cứu giúp nên ông mới giữ được mạng sống.

Bạch Thu Sơn vốn là công tử nhà giàu, lại có dung mạo xuất chúng, dù gặp nạn vẫn toát lên phong thái khác biệt. Cô con gái của vợ chồng già kia vừa nhìn đã đem lòng yêu mến, nhất quyết đòi gả cho ông.

Thực ra, Bạch Thu Sơn từng có gia đình, nhưng vợ con ông đều đã bị nước lũ cuốn trôi, khả năng sống sót vô cùng mong manh. Hiện tại, ông đơn độc một mình, không có tiền bạc, không chốn dung thân, chi bằng thuận theo hoàn cảnh, làm con rể nhà họ Trương, ít nhất cũng có chỗ nương thân. Kết quả, hôn sự nhanh chóng được định đoạt. Sau khi thành thân, ông an phận sống tại thôn Đào Khê và bắt đầu cuộc sống điền viên.

Về đường con cái, Bạch Thu Sơn xem như có phúc, vợ ông là Trương thị sinh được ba người con trai và một cô con gái. Bạch Chính Kiệt, cha của “Bạch Nhiên” hiện tại chính là con út.

Thông thường, con út thường được cưng chiều nhưng nhà này lại hoàn toàn trái ngược. Người không được yêu thương nhất lại chính là Bạch Chính Kiệt. Nếu không phải vì triều đình có luật cấm phá thai, e rằng ngay từ đầu Trương thị đã chẳng sinh ra y.

Dù bị lạnh nhạt, Bạch Chính Kiệt vẫn là người con hiếu thuận. Mẹ nói gì ông cũng nghe theo, ngay cả khi bị trì hoãn hôn sự đến tận ba mươi tuổi, ông cũng chưa từng than vãn một lời. Sau khi thành thân, vợ chồng ông lại gánh vác toàn bộ công việc trong nhà và trên đồng ruộng. Cuối cùng, vì lao lực quá độ mà kiệt sức, cả lần lượt qua đời không lâu sau khi “Bạch Nhiên” được sinh ra.

Theo lẽ thường, tuy Bạch gia trong thôn không được coi là giàu có, nhưng nếu so với hiện đại thì cũng có thể xem là khá giả. Nuôi một đứa trẻ con không phải việc gì quá khó khăn. Thế nhưng, đứa trẻ này không được yêu thương do là đời cháu của một nhánh không được coi trọng. Kết quả, “Bạch Nhiên” từ nhỏ đã bị đối xử chẳng khác gì kẻ ăn nhờ ở đậu, thậm chí còn tệ hơn cả những người dân tị nạn. Việc y có thể sống sót đến tận mười bảy tuổi hoàn toàn nhờ vào sự kiên trì của mẹ ruột mình dù bà đã sớm qua đời, nhưng ít nhất khi còn sống bà vẫn cố hết sức bảo vệ con mình.

Bạch Nhiên vốn nghĩ chỉ cần chịu đựng thêm một năm nữa, chờ đến mười tám tuổi là có thể tự lập rời khỏi nhà. Nhưng đời đâu ai đoán trước được chữ “ngờ”, khi chỉ còn chưa đầy một năm biến cố đã xảy ra.

Mọi chuyện bắt đầu từ việc nhị bá của y nhặt về một kẻ ngốc từ trong núi.

Nhị bá y thật sự có lòng tốt đến mức đem một người xa lạ về nhà sao?

Câu trả lời đương nhiên là không thể nào.

Dù người kia đầu tóc bù xù, quần áo bẩn thỉu nhưng vải vóc trên người vẫn có thể nhìn ra là hàng tốt, hiển nhiên không phải người bình thường có thể mặc. Quan trọng hơn, trên người hắn còn mang theo một khối ngọc bội cùng hai thỏi bạc nguyên bảo!

Không nói đến ngọc bội giá trị thế nào, chỉ riêng hai thỏi bạc này đã là cả một gia tài. Một thỏi bạc nguyên bảo nặng khoảng hai mươi lượng, hai thỏi chính là bốn mươi lượng bạc! Ở thôn này, một hộ gia đình tiết kiệm suốt năm năm cũng chưa chắc dành dụm được số tiền lớn như vậy!

Người Bạch gia tất nhiên động lòng tham, nhưng ép hỏi thế nào thì người ngốc kia cũng không chịu buông tay. Cướp đoạt trắng trợn là không thể, nên nhị bá y nghĩ ra một cách, đó là gả “Bạch Nhiên” cho hắn.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Bạch Nhiên không khỏi giật giật. Ở thời đại này, nam nhân có thể cưới nam nhân làm thê chỉ cần một bên chịu uống “dựng đan”.

“Dựng đan” đúng như tên gọi là một loại đan dược đặc biệt. Sau khi uống vào, thể chất của nam nhân sẽ thay đổi để có thể mang thai sinh con như nữ nhân. Dù luật pháp cho phép nam nam thành thân nhưng hầu hết dân thường vẫn ưa chuộng hôn nhân nam nữ. Chỉ những nhà nghèo đến mức không cưới nổi thê tử mới nghĩ đến chuyện tìm nam nhân thay thế.

Nói trắng ra, làm “nam tức phụ” vẫn luôn bị người đời khinh thường.

Lấy danh nghĩa “lệnh cha mẹ và lời bà mai”, Trương thị đích thân đứng ra quyết định hôn sự này. Bà ta thậm chí còn cùng trưởng thôn lên huyện nha đăng ký hộ tịch và nhận về một viên dựng đan. Sau khi trở về, bà ta cũng chẳng thèm hỏi ý kiến cử “Bạch Nhiên” mà trực tiếp đè y xuống đất ép uống đan dược.

Sau khi mọi chuyện đã xong, họ vứt y cùng gã ngốc vào gian nhà cũ rồi cướp sạch bạc và ngọc bội trên người hắn, mồm miệng lại còn nói rằng đó là “sính lễ”.

“Bạch Nhiên” trong lòng trăm lần không muốn, đêm đó khóc đến tận khuya. Ngày hôm sau, y bị sốt cao, cơn bệnh kéo dài suốt mấy ngày rồi cuối cùng qua đời. Nhờ vậy, Bạch Nhiên của hiện đại mới có cơ hội nhập vào thân xác này.

Lại được sống thêm lần nữa, Bạch Nhiên không khỏi cảm thấy vui mừng. Dù thời đại này có chút quái lạ, thân thích trong nhà cũng thuộc loại “cực phẩm”, nhưng ít ra vẫn là một thế giới hòa bình nó còn tốt hơn nhiều so với cái nơi người ăn thịt người kia.

Đúng vậy, Bạch Nhiên vốn đến từ mạt thế.

Ở thế giới cũ, năm 2012 đã qua từ lâu, ai nấy đều tiếp tục cuộc sống bình thường. Nhưng không ai ngờ rằng, chỉ sau vài năm ngắn ngủi mạt thế lại thực sự ập đến.

Bạch Nhiên đã vùng vẫy suốt năm năm trong thế giới đó, cuối cùng lại bị chính đồng đội đẩy vào bầy tang thi chết thảm. Cậu vốn đã luôn cẩn thận phòng bị nhưng không ngờ vẫn sơ suất trước những kẻ gọi là “đồng đội sống chết có nhau”. Cậu không cam lòng nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ thể mình bị xé xác. Cảm giác cuối cùng mà  cậu nhận được ở thế giới kia chính là đau đớn.

Nhưng bây giờ cậu lại được tiếp tục sống.

Bạch Nhiên thử vận dụng dị năng, chẳng bao lâu toàn thân liền bị bao phủ bởi một luồng ánh sáng màu xanh non.

May mắn thay, dị năng của cậu vẫn còn dù cấp bậc nó đã bị giảm xuống sơ giai.

Dị năng của cậu thuộc hệ mộc-một loại dị năng hiếm gặp. Lực tấn công không mạnh nhưng lại có khả năng chữa trị, ở một thế giới khan hiếm thuốc men như mạt thế đó là năng lực mà bao nhiêu người cầu cũng không được.

Cơ thể này từ nhỏ đã bị ngược đãi, tổn thương tích tụ quá nhiều, dù cho bản thân có dốc hết dị năng để chữa trị cũng chỉ khôi phục được chưa đến một phần ba. Nhưng ít nhất cũng giúp cậu hồi phục chút sức lực, không đến mức đi theo con đường cũ của nguyên chủ một lần nữa đi gặp Diêm Vương.

“Tức phụ.”

“Ai!!”

Hiện tại là buổi tối nên trong phòng tối đen như mực, rõ ràng vừa rồi không có ai bây giờ bỗng nhiên lại có tiếng gọi vang lên ngay bên tai dọa Bạch Nhiên giật bắn người, tim như muốn ngừng đập.

Cậu hét lên một tiếng và vội vàng lùi về phía sau nhưng vì hoảng loạn quá mức nên cơ thể mất thăng bằng suýt chút nữa ngã nhào. Ngay vào lúc cậu sắp ngã xuống thì một đôi tay mạnh mẽ vững vàng đỡ lấy.

Dưới ánh trăng mờ nhạt, Bạch Nhiên nhìn thấy một bóng dáng rách rưới, ngay lập tức nhớ ra người bị mình bỏ quên, đó là gã ngốc- người mà người ta đã gả cậu. Dù ở mạt thế cậu đã thấy qua nhiều cặp nam nhân ở bên nhau nhưng cậu chỉ mới tiếp nhận thân thể này  chứ chưa từng nghĩ sẽ chấp nhận luôn cả quan hệ hôn nhân này.

“Ta không phải tức phụ của ngươi.”

Gã ngốc nở nụ cười ngây ngô, gã dường như không hiểu lời cậu nói mà vẫn cố chấp gọi: “Tức phụ.”

“Buông ta ra, ta nói ta không phải!”

Bạch Nhiên tức giận đẩy người ra, nhưng cơ thể chưa hồi phục, sức lực lại quá yếu nên đẩy mãi vẫn không khiến đối phương nhúc nhích.

Gã ngốc thoáng chốc lộ ra vẻ mặt ủy khuất, đôi mắt gã vốn sáng rỡ bỗng chốc trở nên ảm đạm, gã chỉ lẳng lặng nhìn cậu với ánh mắt ngây dại.

Bạch Nhiên đột nhiên có cảm giác giống như mình vừa cướp mất toàn bộ lương thực của người ta vậy.

Thôi được rồi, ở mạt thế cậu cũng từng cướp lương thực vài lần, nhưng đó đều là cướp của những kẻ tội ác tày trời. Còn người vô tội, cậu chưa từng ra tay.

Gã ngốc vẫn lẩm bẩm: “Tức phụ……”

Bạch Nhiên bóp mạnh tóc mình, mái tóc dài rối bù càng thêm hỗn loạn. Người ngốc cố chấp là kiểu mà người bình thường không thể lý giải, cố gắng nói lý với hắn chẳng khác nào tự tìm đường chết.

“…Được rồi, đổi cách xưng hô đi!”

Bạch Nhiên thở dài chịu thua, cậu quay người ra ngoài. Không bao lâu sau, gã ngốc cũng lẽo đẽo theo sau.

Cậu tức giận lườm hắn: “Đi theo ta làm gì?”

Gã ngốc không nói gì, nhưng ngay lúc đó, bụng hắn đột nhiên kêu lên hai tiếng “ọc ọc”, dù vậy vẫn tiếp tục bám theo cậu như cũ giống như hoàn toàn không nghe thấy lời cậu nói.

Bạch Nhiên đau đầu nhất là kiểu người như thế này, nên cậu đành phải dắt theo cái “đuôi nhỏ” ra ngoài.

Căn nhà cũ của Bạch gia đã bị bỏ hoang nhiều năm, sân tuy rộng nhưng cỏ dại mọc um tùm. Nhà chính chỉ có một gian phòng nửa gạch nửa gỗ, ngoài gian phòng nơi cậu tỉnh dậy thì chỉ còn lại một gian bếp nhỏ.

Bạch Nhiên quay lại nhìn bụng của gã ngốc, rồi lại cúi đầu nhìn chính mình, cậu bĩu môi, sau đó đi vào bếp.

Bên trong có ít củi, lương thực thì chỉ có nửa túi bột ngô mà Bạch gia để lại coi như bố thí. Cậu mở nắp chum nước, thấy bên trong nước đầy, cậu nhíu mày nhìn về phía người phía sau: “Ngươi lấy nước sao?”

“Gánh nước.”

Gã ngốc cười ngây ngô, còn làm động tác vác đòn gánh sau đó liền chạy ra ngoài.

Bạch Nhiên bất đắc dĩ gọi người quay lại, ý bảo nước đã đủ dùng sau đó dựa vào ký ức trong đầu mà nhóm lửa. Đợi bếp lửa cháy ổn định, cậu nấu nửa nồi cháo bột ngô, sau đó lấy một cái chậu múc nước sạch để chuẩn bị một lát nữa tắm rửa.

Một nồi cháo gần như bị cậu và gã ngốc ăn sạch. Sau khi ăn xong, Bạch Nhiên liền dùng thùng gỗ tắm rửa một trận, đến khi xong xuôi thì nhìn sang gã ngốc với một tầng bùn đất dày trên người, cậu cảm thấy có chút rối rắm.

Bạch gia đúng là có chút khôn lỏi, sợ cậu đổi ý nên khi lập hộ khẩu đã cố tình để chủ hộ đứng tên gã ngốc. Điều đó có nghĩa là trước khi ly hôn, chăm sóc gã ngốc vẫn là trách nhiệm của cậu. Nhưng trong phòng chỉ có một cái giường sưởi mà mùa thu đã sắp đến sáng sớm và đêm khuya bắt đầu trở lạnh, cậu cũng không thể nhẫn tâm để hắn ngủ dưới đất được.

Bạch Nhiên vẫy tay gọi: “Lại đây.”

Tức phụ tỉnh dậy liền hung dữ, gã ngốc hơi chần chừ nhưng nghĩ đến việc tức phụ đã nấu cơm cho mình, hắn vẫn chạy về phía trước hai bước.

Bạch Nhiên có cảm giác muốn đỡ trán, cậu dứt khoát kéo người vào phòng tắm  rồi lại là một trận cọ rửa.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, tuy gã ngốc vẫn mặc bộ quần áo cũ nhưng khí chất đã thay đổi hẳn.

Không thể không nói, gã ngốc này có ngoại hình rất xuất sắc. Lông mày rậm, mắt sáng, sống mũi cao, môi mỏng, thân hình cao lớn, cơ bắp săn chắc. Nếu đặt ở thời hiện đại thì chắc chắn có thể trở thành người mẫu. Chỉ cần không mở miệng, hắn tuyệt đối có thể mê đảo một đám thiếu nam thiếu nữ.

Bạch Nhiên lặng lẽ quay đầu nhìn trời, tuyệt đối không thừa nhận trong lòng đang có đủ loại cảm xúc hâm mộ, ghen tị, tức giận. Dung mạo đẹp thì có ích gì, có thể sống sót và ăn no mới là quan trọng nhất!

Nhưng nếu nhị bá của y chịu khó tắm rửa sạch sẽ cho gã ngốc trước, thì e rằng người được gả đến cũng không phải là y…

Vào phòng, giường sưởi đã được đốt nóng, Bạch Nhiên trải chăn đệm xong liền lập tức nằm vào bên trong chỉ tay ra ngoài: “Ngươi ngủ bên đó.”

Gã ngốc nghe hiểu, cười ngây ngô rồi lập tức nhảy lên giường chui vào ổ chăn: “Tức phụ, ngủ.”

Bạch Nhiên lập tức đạp hắn một cái qua lớp chăn: “Không được gọi ta là tức phụ! Gọi ca hoặc gọi tên!”

“Tiểu Nhiên.” Gã ngốc lần này phản ứng cực nhanh, sửa miệng cũng rất thuận, miệng cười đến mức sắp rách tới mang tai.

“Bạch gia mù mất mới vứt cái túi da đẹp như vậy.” Bạch Nhiên hung dữ trừng hắn một cái rồi sau đó kéo chăn trùm kín đầu chìm vào giấc ngủ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play