“Ta là kẻ đã xuất giá, thanh danh này với ta cũng trọng yếu như nữ tử. Ngươi dám vu khống ta thế này, dù thanh danh ta có hỏng thì  ta cũng chẳng cần đến chuyện nhốt lồng heo. Ta cứ việc lấy dây thừng treo cổ ngay trước cổng nhà Kha gia các ngươi. Kha gia không cần thể diện, nhưng ta, Bạch Nhiên, quyết không để yên!” Bạch Nhiên rùng mình nổi da gà nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nhìn Hoàng thị.

Dân thôn Đào Khê mê tín lắm, chuyện treo cổ trước cổng nhà người khác dù chỉ nói ra cũng đủ khiến người ta rùng rợn. Hoàng thị, ả là loại người chưa từng trải sự đời, bản thân vốn đã nông cạn liền bị câu này làm cho nghẹn lại mà ngã phịch xuống đất định gào lên. May mà trưởng thôn nhanh tay lôi bà ta dậy và quát lớn: “Im mồm!”

Hoàng thị thấy trưởng thôn thực sự nổi giận, dù không cam lòng cũng đành ngậm miệng, ả được Kha Quế Hoa đỡ ra phía sau.

Trưởng thôn Đào Khê thôn ước chừng ngoài năm mươi, mặt mày nghiêm nghị rất biết dọa người. Nhưng khi nhìn Bạch Nhiên, ông lại có phần hiền từ. “Bạch ca nhi, ngươi nói rõ một lời, rốt cuộc ngươi có làm chuyện đó không?”

Bạch Nhiên nhìn thẳng trưởng thôn: “Ta nói, ngài sẽ tin sao?”

Trưởng thôn bị hỏi ngược, ông liền ngẩn ra, còn chưa kịp nghĩ cách trả lời thì thấy một người trèo qua tường. Vừa nhìn dung mạo người đó, ông lập tức nhìn Bạch Nhiên với vẻ tức giận.

Hoàng thị vừa được đỡ ra sau liền lập tức như hồi sinh, ả nhảy ra hét: “Ái chà, các ngươi xem, chính là hắn! Gã nhân tình tự mình lòi mặt!”

Bạch Nhiên chặn Vương thẩm đang định lên tiếng, quay đầu trừng người trên tường. Vẻ mặt lạnh lùng trên mặt lập tức tan biến, cậu tức đến muốn hộc máu, quát: “Lý Bác Ân, ai bảo ngươi trèo tường!” Đã đủ loạn giờ còn có người làm chuyện ngốc nghếch hơn.

Lý Bác Ân thực ra đã nghe lén ngoài góc tường cả buổi. Nhưng vì hôm qua nương tử dặn không được mở cửa cho người lạ nên hắn cố nhịn không ra. Nhưng vừa rồi, cảm thấy có người bắt nạt nương tử hắn không chịu nổi. Có điều, nương tử dường như còn giận hơn…

Hắn ngồi trên đầu tường, bị quát thế thì không dám động, chỉ ủy khuất nói: “Ta nghe lời không mở cửa.” Thê tử bảo không mở cửa, hắn đúng là không mở, chỉ… trèo tường thôi.

“…” Bạch Nhiên đấm ngực, sớm muộn gì cậu cũng bị gã ngốc này làm tức chết. Mẹ kiếp, vừa nãy đối đầu với Hoàng thị cũng chẳng khiến bản thân bực đến thế.

Vương thẩm vỗ lưng giúp cậu thở rồi nói: “Ôi, đừng dọa hắn. Trước bảo hắn xuống đã, trên đó cao. Ông nó, mau đỡ người ta xuống!”

Vương thúc lập tức tiến tới đỡ, nhưng Lý Bác Ân lại né tránh. Thê tử không cho động, hắn không dám động.

“Xuống đi.” Thấy một người trốn, một người đỡ càng thêm nguy hiểm, Bạch Nhiên chỉ biết ôm đầu, đau thật sự. Quay lại, cả đám dân làng đều im re, ngay cả Hoàng thị vừa hò hét cũng xẹp lép.

Có gì nhục nhã hơn việc bị nghi ngờ thê tử tư thông với tướng công nhà mình chứ? Có không?

Lý Bác Ân dáng vẻ tuy tốt, nhưng chỉ cần mở miệng là lộ nguyên hình. Chỉ vài câu thôi, nếu không nhận ra hắn đầu óc có vấn đề thì chắc chắn tai mình có vấn đề.

Chuyện đến nước này, mọi người cơ bản đều hiểu. Nếu phải trách, chỉ có thể trách nhà họ Bạch mang người về mà không tắm rửa sạch sẽ, để lớp bùn đen bọc kín người từ đầu đến chân đã gây ra cái hiểu lầm to này. Trưởng thôn oán trách liếc Bạch Chính Bảo rồi hung hăng trừng Hoàng thị, sau đó ông mới vẫy tay bảo mọi người giải tán. Kha Quế Hoa mặt mày hoảng hốt thất vọng đỡ mẹ rời đi, từ đầu đến cuối ả cũng chẳng dám hé nửa lời.

Chuyện thành ra thế này, trưởng thôn cảm thấy cái mặt già của mình coi như mất sạch, trong lòng ông  áy náy với Bạch Nhiên. “Bạch ca nhi, chuyện này là ta có lỗi với ngươi.”

“Không sao, qua rồi.” Bạch Nhiên không muốn làm khó trưởng bối, lại càng không thể so đo với vị trưởng thôn này. Một câu gạt chuyện hôm nay qua, coi như xong. Nhưng món nợ với nhà Kha gia, cậu ghi nhớ, sau này có cơ hội nhất định sẽ từ từ tính sổ.

Trưởng thôn vốn áy náy, thấy Bạch Nhiên nói thế, lòng ông nhẹ nhõm đôi phần, sau đó dặn dò thêm vài câu rồi rời đi.

Bạch Nhiên thấy không còn việc gì, cậu cũng bảo Vương thúc, Vương thẩm về nghỉ ngơi. Trước cổng chỉ còn Bạch Chính Bảo đang ngây ra. Bạch Nhiên nhướn mày: “Nhị bá, còn việc gì sao?”

Bạch Chính Bảo giật mình, không tin nổi nhìn Lý Bác Ân. “Không, không… Sao, sao lại thay đổi lớn thế?!”

Bạch Nhiên thấy vẻ hối hận muốn chết của Bạch Chính Bảo, trong lòng liền sảng khoái, trên mặt cuối cùng nở nụ cười. “Cháu chỉ tắm rửa cho hắn để hiện ra  dáng người thôi. Sao, làm nhị bá sợ à?”

Bạch Chính Bảo cười gượng: “Sao thế được. Nhị bá chỉ thương cháu, cháu xuất giá vội vàng, chẳng chuẩn bị gì. Hay mai về nhà để nhị bá mẫu nấu bữa ngon.”

Ý đồ hay thật, nhà họ Bạch dù gì cũng là nhà mẹ đẻ của Bạch Nhiên, sao có thể tay không về được.

Bạch Nhiên mà để hắn toại nguyện mới lạ. “Không cần, từ xưa người xuất giá như bát nước hắt đi. Cháu đã lấy chồng thì đã là người nhà chồng. Dây dưa không rõ với nhà mẹ đẻ sẽ không hay!”

Bạch Chính Bảo nghẹn cứng, trong lòng gã tức đến chết nhưng liếc cái sọt sau lưng Bạch Nhiên rồi nhìn Lý Bác Ân, cuối cùng cũng chỉ đành nuốt giận. “Bạch ca nhi, cháu nói gì thế. Nhà cũ Bạch gia để cháu ở, sao lại không phải người Bạch gia được.”

“Bà nội đã cho cháu căn nhà cũ làm của hồi môn. Chỉ là lúc cưới gấp quá chưa mang khế đất. Phiền nhị bá về nói một tiếng đem khế đất đưa lại cho cháu. Bằng không, để cháu đến tận cửa lấy, người ngoài nhìn vào còn tưởng nhà họ Bạch bớt xén của hồi môn của đứa cháu này. Cháu còn bận, không nói nhiều với nhị bá nữa.” Nói xong, Bạch Nhiên lười để ý người này, cậu nhặt cây gậy nhỏ trên đất, khều cửa đẩy ra và vào sân rồi đóng sập cửa nhốt người bên ngoài.

Bạch Chính Bảo tức đến phát điên. Con trai hắn gần đây đang xem mắt cô nương thôn bên. Vốn đã ổn, nhưng từ khi nhà cô nương biết chuyện lùm xùm của Bạch Nhiên thì bắt đầu lưỡng lự. Nếu thêm tin đồn gì nữa, hôn sự chắc tiêu. Không được, phải về nghĩ cách. Hắn như quả bóng xì hơi, quá tức, gã nhặt cục đá ném vào cửa gỗ rồi hậm hực bỏ đi.

Nghe động tĩnh bên ngoài, Bạch Nhiên coi như không thấy. Cậu vui vẻ lôi hai củ sâm từ sọt ra rồi cất vào hộp gỗ và đem mộc nhĩ và rau dại đi phơi. Thỏ và gà rừng tạm ném vào bếp còn hạt dẻ và quả phỉ thì cho vào nồi rang.

Lý Bác Ân cứ bám theo sau, cách chưa tới một thước. Bạch Nhiên động tí là giẫm lên chân hắn. Phần lớn là vô tình, nhưng có vài lần cố ý. Ai bảo hắn đứng gần thế, nóng như lò lửa. Mùa thu còn mấy ngày nữa mới tới, nóng chết đi được.

Lý Bác Ân đau đến xuýt xoa, nhưng dù nhảy bằng một chân vẫn bám theo như kẹo mạch nha. Bạch Nhiên phục sát đất cái tính bướng của gã ngốc này. Vừa cầm muôi đảo đặc sản trong nồi vừa quay lại lườm hắn, bực mình nói: “Rốt cuộc ngươi muốn gì hả?”

Lý Bác Ân đôi mắt đen láy sáng rực: “Tiểu Nhiên, nhớ.”

Bạch Nhiên bối rối quay đầu lại. Đúng là tự chuốc khổ, sao cứ như nuôi con thú cưng cỡ lớn thế này.

Rang thêm lúc, đồ trong nồi cũng tạm được. Cạu múc ra đĩa, đặt lên bàn rồi lấy hai quả chậm rãi bóc ra bảo Lý Bác Ân nhìn kỹ động tác rồi ăn luôn.

Chắc do cơ thể vốn tốt, Lý Bác Ân học rất nhanh. Chỉ cần Bạch Nhiên làm hai ba lần là hắn bắt chước được. Quả phỉ hắn bóc còn đẹp hơn cả quả Bạch Nhiên dạy.

Bạch Nhiên hơi bực, nhất là khi gã ngốc bóc quả đầu tiên xong liền đút nhân quả vào miệng hắn. Bực càng bực hơn, lúc này chỉ muốn chạy thật xa.

Tay Lý Bác Ân thô ráp, sau khi đút cho Bạch Nhiên thì đưa ngón tay vào miệng mình còn liếm vài cái.:]]]

Bạch Nhiên bị hành động đó làm khóe mắt giật liên hồi. Trong phút chốc, cơn bực bội biến mất. Nếu Lý Bác Ân là người bình thường, cậu chắc chắn sẽ đập cho một trận. Nhưng giờ… Haha…

Thấy Lý Bác Ân lại bóc một quả đưa tới, Bạch Nhiên bật dậy: “Ngươi tự ăn đi. Ta qua nhà Vương thẩm một chuyến, lát sẽ về.” Nói xong liền vội vàng chia nửa đặc sản rang, lấy con gà rừng và chạy một mạch ra cửa.

Nhà Vương thẩm cách nhà cậu không xa, chỉ cần quẹo hai khúc là tới.

Ở thôn Đào Khê, nhà nào cũng đóng cửa sáng tối. Còn lại, nếu trong nhà có người thì cổng thường để mở. Bạch Nhiên bước vào, liếc mắt đã thấy Vương Thạch đang dọn nông cụ trong sân.

Vương Thạch là con trai lớn của Vương thẩm, hén cao to vạm vỡ.

Bạch Nhiên dựa vào ký ức của nguyên chủ, cảm thấy người này không tệ, thành thật chất phác. “Vương đại ca, Vương thẩm có nhà không?”

“A, trong phòng đấy.” Vương Thạch quay lại, thấy Bạch Nhiên, cười nói: “Vừa về còn nhắc ngươi mãi.”

Vương thẩm nghe động tĩnh, bà bước ra và cười kéo cậu vào. “Bạch ca nhi tới rồi, mau vào phòng ngồi.”

Bạch Nhiên không vội vào mà chỉ đưa đồ cho bà. “Vương thẩm, cháu lên núi kiếm được ít đặc sản mang qua biếu thẩm.”

Vương thẩm xua tay: “Mau mang về. Thẩm sao lấy đồ của cháu được. Để dành cho cháu với Bác Ân ăn.”

Bạch Nhiên nhét đồ vào tay Vương Thạch: “Cháu giữ phần rồi, đủ cho cháu với Bác Ân. Hơn nữa, cháu đến nhờ thẩm việc. Nếu thẩm không nhận chút đồ này, sau này cháu đâu dám làm phiền thẩm nữa.”

Vương thẩm do dự. Bà cảm nhận được Bạch ca nhi đã khác, giờ đã cứng cỏi hơn. Nếu không nhận, e sau này đứa nhỏ ấy chẳng nói gì với mình.  Tỷ bà để lại mỗi đứa con này, bà luôn coi như con ruột. “Thôi được, Thạch Đầu, cất đồ đi.” Rồi bà kéo Bạch Nhiên vào phòng, hỏi: “Có chuyện gì?”

Bạch Nhiên cười: “Không có gì lớn. Cháu đào được củ sâm dại trên núi, thấy năm tuổi cũng kha khá, muốn nhờ Vương Xuân giúp bán.” Vương Xuân là con thứ hai của Vương thẩm, trạc tuổi Bạch Nhiên, làm học đồ ở hiệu thuốc trên trấn.

Cậu tính toán, mình không quen biết ai, cứ mang sâm đến hiệu thuốc bán chắc chắn bị ép giá. Chi bằng nhờ Vương Xuân giúp, lúc đó đưa chút tiền công.

Vương thẩm nghe xong, vội nhìn ra sân, thấy không ai bà mới hạ giọng: “Chuyện này ngàn vạn đừng để lũ hút máu nhà Bạch gia biết!”

“Vương thẩm, cháu hiểu.”

Vương thẩm yên tâm: “Hiểu là tốt. Hậu thiên là phiên chợ, cháu mang đồ theo cùng thím lên trấn. Thẩm dẫn cháu tìm thằng nhóc nhà thẩm. Yên tâm, nó mà làm cháu thiệt, thẩm lột da nó.”

“Vậy cháu cảm ơn Vương thẩm trước.” Bạch Nhiên vui vẻ, trò chuyện thêm một lúc rồi về nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play