Ngày hôm sau, mãi đến khi trời sáng rõ Bạch Nhiên mới bò dậy khỏi giường đất. Đã lâu lắm rồi cậu chưa ngủ được sâu như vậy.

“Tức phụ.”

Giọng nói bất ngờ vang lên khiến đầu óc vẫn còn mơ màng của Bạch Nhiên lập tức tỉnh táo, theo bản năng cậu định vận dị năng tấn công nhưng vừa nhìn thấy kẻ ngốc kia thì lại miễn cưỡng dừng tay.

Cậu suýt nữa quên mất, nơi này đã không còn là mạt thế nữa rồi.

Tên ngốc ấy đang ngồi xổm dưới đất, hai tay bám vào mép giường đôi mắt láo liên nhìn Bạch Nhiên. Thấy cậu đờ đẫn không để ý gì đến mình, hắn tưởng người ta đang giận. Hắn không hiểu tại sao không được gọi là“tức phụ” nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn đổi giọng gọi “Tiểu Nhiên.”

Bạch Nhiên chẳng buồn chấp làm gì nữa, cậu xuống giường dựa theo ký ức của nguyên chủ mà thay đồ, rửa mặt rồi vào bếp. Vừa dùng dị năng chữa thương cho cơ thể vừa chuẩn bị bữa sáng.

Lương thực trong nhà không nhiều nên cậu dứt khoát làm mấy cái bánh bắp, không có thức ăn kèm nên rắc ít muối vào ăn kèm với nước lã. Xuất thân từ mạt thế, có cái để ăn đã là tốt lắm rồi. Tên ngốc kia cũng ăn rất vui vẻ, vừa ăn vừa cười với cậu.

Bạch Nhiên bị hắn cười đến phát bực, dưới bàn đưa chân đá hắn một cái, không vui nói: “Cười cái gì mà cười, không có việc gì thì đi gánh nước đi.”( Êy khúc này bt là chưa có ấn tượng hay tình cảm j nhma như v t hơi ko thích ý☺️-…..)

“Dạ.” Tên ngốc cười toe đáp lời, đặt bát đũa xuống rồi vác đòn gánh đi ra ngoài.

Làng Đào Khê chỉ có hai cái giếng, một ở phía đông và một ở phía tây. Nhà bọn họ nằm dưới chân núi phía nam, cách hai cái giếng cũng tương đương nhau nhưng tên ngốc lại thích đi lấy nước ở giếng phía đông, vì thân thể nguyên chủ từng nói nước bên đó tốt hơn.

Bạch Nhiên thu dọn bát đũa xong thì dọn dẹp nhà và bếp thật kỹ. Bận rộn đến gần trưa mới nghỉ ngơi một chút, rồi lại bắt đầu nhổ cỏ dại trong sân. Mới làm được chưa đến một phần tư, đã có một người phụ nữ mặc đồ nông dân xách giỏ chạy vào từ cái cổng chưa đóng. Bà ta giật lấy cái cuốc trong tay cậu, miệng kêu lên:

“Ôi trời ơi, tiểu Bạch à, cháu phải cẩn thận chứ! Cái thân thể này còn chưa hoàn toàn hồi phục đâu, nhỡ có chuyện gì thì làm sao mà kịp cứu! Nơi này lại hẻo lánh nữa…”

Bạch Nhiên bị bà mắng một trận bất ngờ đến ngơ ngá  mất một lúc mới nhớ ra người này là ai.

Chồng của bà họ Vương, hồi trẻ từng thân thiết với mẹ cậu, đối xử với “Bạch Nhiên” rất tốt. Đặc biệt sau khi bà ấy lấy chồng, nếu không phải bà Vương tìm thầy thuốc, có khi thân thể nguyên chủ cũng không chờ được đến lúc cậu xuyên qua nhập xác.

Bạch Nhiên mỉm cười: “Vương thẩm, cháu chỉ bị cảm lạnh thôi, đã dưỡng mấy hôm rồi, giờ cũng khá hơn rồi. Với lại, cháu chỉ làm cỏ một chút thôi mà, không sao đâu ạ.”

Vương thẩm trừng mắt với cậu, giọng the thé mắng: “Còn bảo không sao? Nhìn cái mặt cháu kìa, đỏ như lửa đốt, còn dám nói không có chuyện gì?”

Bạch Nhiên bĩu môi, làm sao mà không có chuyện gì được, chuyện to lắm ấy chứ! Chỉ là người có chuyện kia đã đi gặp ông bà cha mẹ từ lâu rồi, cái xác này sớm đã đổi chủ.

Tất nhiên, mấy lời này cậu chỉ dám nghĩ trong lòng. Nếu nói ra thật, có khi bị người ta kéo ra đốt đèn trời mất. Khó khăn lắm mới sống lại, cậu chẳng muốn chết thêm lần nữa.

“Vương thẩm, cháu nhất định sẽ dưỡng cho tốt, sau này không dám nữa.”

Thấy thái độ nhận lỗi rất tốt của cậu, Vương thẩm lúc này mới hài lòng mà mở tấm vải che giỏ ra: “Hôm qua thúc thúc cháu lên núi săn được một con thỏ, thẩm cắt cho cháu một nửa, còn có mười quả trứng gà, toàn là gà mái nhà đẻ đấy, cháu giữ lại mà bồi bổ, nhìn người cháu gầy nhom thế kia.”

“Cảm ơn Vương thẩm.” Bạch Nhiên đón lấy giỏ. Giờ cậu hoàn toàn trắng tay, đến cả giấy tờ nhà cũ này cũng không có trong tay, cái gì cũng thiếu không thể không từ chối. Nhưng ân tình này, Bạch Nhiên sẽ ghi nhớ kỹ, sau này nhất định sẽ trả lại gấp mười lần.

Vương thẩm ngồi xuống một cái ghế thấp, bà nhìn quanh một lượ thấy thiếu một người liền hỏi: “Bác Ân đâu rồi?”

Bác Ân chính là tên ngốc kia. Mặt trước miếng ngọc đeo của hắn khắc chữ “Bác Ân”, mặt sau là chữ “Lý”, nên mới gọi hắn là Lý Bác Ân.

Nghĩ đến tên ngốc đó, khóe miệng Bạch Nhiên giật giật: “Đi lấy nước ở giếng phía đông trong thôn rồi.”

Vương thẩm nhìn biểu cảm của cậu, tưởng cậu vẫn chưa nghĩ thông, liền thở dài rồi bắt đầu khuyên nhủ:

“Tiểu Bạch à, không phải thẩm nói cháu đâu, cái thằng Bác Ân kia tuy đầu óc không được tỉnh táo  nhưng học cái gì cũng nhanh, làm việc cũng không tệ. Chuyện giữa hai đứa cũng đã thành như vậy rồi, chi bằng cháu cứ dỗ dành nó mà sống qua ngày, sau này sinh đứa con để nương tựa cũng tốt mà.”

Bạch Nhiên có chút bối rối, chuyện sinh con gì đó… dù hiện tại cậu có vẻ như đã có khả năng đó nhưng cũng không có nghĩa là thật sự muốn dùng đến.

“Vương thẩm, cháu tự biết rõ.”

Vương thẩm vỗ vỗ đùi mình, nói: “Biết rõ thì tốt rồi. Cái thằng Bác Ân đó cũng là đứa tội nghiệp, cháu đối xử tốt với nó cũng không thiệt thòi gì đâu. Hầy, tất cả đều tại cái nhà họ Bạch khốn kiếp kia, hại hai đứa nhỏ các con ra nông nỗi này…”

Đang nói thì Lý Bác Ân gánh đôi thùng nước đi vào từ bên ngoài, phía sau còn có hai cô gái chừng mười sáu mười bảy tuổi đi theo, trong đó có một người trông khá xinh đẹp.

Bạch Nhiên lục lại ký ức, nhanh chóng nhận ra hai người này đều là gái trong thôn. Một là con út nhà họ Kha-Kha Quế Hoa, người còn lại là “đóa hoa của thôn Đào Khê” là con một nhà họ Điền, tên là Điền Nguyệt Hồng.

Hai cô gái nhìn chằm chằm Lý Bác Ân đến mức không chớp mắt. Hôm nay vốn dĩ bọn họ cũng như thường lệ ngồi dưới gốc cây du già ở đầu thôn tám chuyện, vô tình thấy Lý Bác Ân đi gánh nước ngang qua.

Thôn Đào Khê chỉ có mấy trăm hộ dân, trai đẹp không phải không có nhưng đẹp nổi bật như Lý Bác Ân thì quả là độc nhất vô nhị. Hai cô gái tim đập mặt đỏ ngay tức khắc. Kha Quế Hoa lại là đứa gan to, cô lập tức chạy lên hỏi thẳng người ta là con nhà ai và có cưới vợ chưa. Nếu là người bình thường bị hỏi thế chắc cũng hiểu ý, có ý thì tìm cách gần gũi  không thì lảng tránh.

Nhưng Lý Bác Ân đầu óc có vấn đề, sao có thể dùng tiêu chuẩn người thường để đo được? Không ai gọi tên thì coi như không ai nói chuyện với mình, thế là dửng dưng phớt lờ hai cô gái xinh xắn hoàn toàn.

Hai cô vốn kiêu ngạo đâu dễ gì chịu bỏ cuộc, cô ta liền đi theo phía sau xem thử là người nhà nào, định bụng về nhà nói chuyện với người lớn, không ngờ đi theo một mạch tới tận nhà Bạch Nhiên.

Bạch Nhiên khóe miệng giật giật, cái tên ngốc này đúng là lợi hại, ra ngoài dạo một vòng liền rước về hai đóa hoa đào thối.:]]

“Đặt thùng nước xuống rồi vào nhà nằm nghỉ đi.” Câu này là nói với tên ngốc, nghe vậy Lý Bác Ân liền cười tít mắt và đặt đòn gánh xuống ngoan ngoãn đi vào nhà nằm luôn, ngoan hết biết. (Cưng vậy)k

Trong sân chỉ còn lại Vương thẩm và Bạch Nhiên. Kha Quế Hoa không coi ai ra gì mà đi thẳng vào sân nhìn Bạch Nhiên đầy khinh thường: “Người vừa nãy là bà con nhà huynh hả?”

Bạch Nhiên lười trả lời mà tiếp tục nói chuyện với Vương thẩm.

“Nè, ta hỏi huynh đấy!” Kha Quế Hoa thấy không ai trả lời liền gấp gáp nói thêm một câu. Còn Điền Nguyệt Hồng theo cùng thì khá lễ độ, cô ta nhẹ nhàng kéo tay áo Kha Quế Hoa nhỏ giọng khuyên vài câu, trông có vẻ hiền hậu dịu dàng nhưng ánh mắt lại chẳng kém phần khinh thường.

“Cái… cái thằng Bác Ân sao lại thay đổi dữ vậy.” Vương thẩm căn bản chẳng nghe được Bạch Nhiên nói gì, từ khi Lý Bác Ân bước vào thì ngây ra như phỗng, không ngờ thằng bé này lại đẹp đến mức ấy. Mãi một lúc mới thốt lên được, nhưng vì có người ngoài nên chỉ dám nói uyển chuyển một chút. Ý trong lòng là: “Thằng bé đẹp trai thế kia, cháu không sao thật hả?”

Bạch Nhiên nhìn ra lo lắng trong mắt bà, cậu cảm thấy ấm lòng nói: “Cháu không sao đâu Vương thẩm.” Cậu còn mong thằng ngốc kia thích ai đó rồi ly hôn với cậu cho xong.

“Nhưng mà…” Vương thẩm lén liếc vào trong nhà rồi quay sang trừng mắt với hai cô gái và lớn tiếng: “Nhưng mà cái đám hoa đào thối này cũng rình mò tới tận cửa rồi đây!”

Sắc mặt Kha Quế Hoa và Điền Nguyệt Hồng lập tức tối sầm lại. Kha Quế Hoa định nói gì nhưng bị Điền Nguyệt Hồng kéo lại. Cô nhìn Bạch Nhiên không thèm quan tâm đến mình liền sốt ruột quá,mặc kệ lời châm chọc của Vương thẩm nói: “Bạch Nhiên, Quế Hoa tính tình thẳng huynh đừng để bụng, tụi ta chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?” Bạch Nhiên giả vờ ngơ ngác ngắt lời cô.

“Chỉ là… chỉ là… tụi ta muốn làm quen…” Dù sao cũng là con gái, mặt Điền Nguyệt Hồng liền đỏ bừng cả lên nom có chút dáng vẻ đáng yêu yếu đuối.

Bạch Nhiên chỉ đáp một chữ: “Cút.”

“Huynh nói lại lần nữa coi!” Kha Quế Hoa hất tay Điền Nguyệt Hồng ra và chỉ tay vào mũi Bạch Nhiên, khí thế bừng bừng.

“Nói mấy lần cũng thế thôi. Bây giờ cô tự cút ra ngoài hoặc để ta tiễn hai người ra. Chọn đi.” Bạch Nhiên mặt không cảm xúc kéo Vương thẩm ra sau lưng, một tay hất mạnh cánh tay sắp chạm vào mũi mình. “Bốp” một tiếng, tay của Kha Quế Hoa đỏ ửng lên.

Kha Quế Hoa ôm tay bị đánh, có vẻ không hiểu nổi tại sao Bạch Nhiên trước đây nhu nhược bị ai cũng bắt nạt lại dám đánh cô. Sắc mặt Điền Nguyệt Hồng lúc đỏ lúc trắng nhưng trong lòng nghĩ cũng chẳng khác gì. Cô nhìn kỹ Bạch Nhiên, thấy cậu không giống như đang giả vờ. Tuy bây giờ trong thôn cũng thoáng hơn, con gái đến nhà con trai chủ động làm quen cũng chẳng có gì lạ nhưng nếu bị đuổi ra thì đúng là mất hết mặt mũi. Cô lập tức kéo Kha Quế Hoa rời đi.

“Bạch ca nhi, mẹ của Quế Hoa là người lắm mồm, hôm nay cháu đuổi người ta đi không chừng mai tin đồn đã lan đầy thôn rồi. Không được, thẩm phải đi xem sao.” Người thì đi rồi nhưng Vương thẩm vẫn không yên tâm, vừa nói bà vừa vội vã chạy theo.

Bạch Nhiên cạn lời. Cậu lớn từng này rồi chẳng lẽ lại sợ vài lời đồn vớ vẩn? Binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn là xong. Có điều tên ngốc kia đúng là cần hạn chế số lần ra ngoài kẻo bị bán rồi còn đếm tiền giùm người ta.

Cậu tiếp tục nhổ cỏ, thấy khói bếp bốc lên từ xa xa mới sực nhớ ra cũng đến lúc nấu cơm chiều rồi. Thế là xách giỏ vào bếp lấy thịt thỏ ra thái rồi bỏ vào nồi hầm. Nghĩ ngợi một chút, cậu lại ra sau nhà đào mấy gốc rau dại già, ngắt bỏ phần thân già rồi dùng dị năng thúc cho mọc lại và được một bó lớn, rửa sạch bỏ vào nồi hầm chung với thịt thỏ.

Đợi hầm gần xong thì đem bánh ngô còn dư buổi sáng hâm lại, tối nay ăn vậy cũng được. Mai thân thể hồi phục gần hết, cậu sẽ lên núi sau nhà dạo một vòng, săn chút thịt rừng đổi ít bạc là không phải lo chuyện ăn uống nữa.

Bày xong bát đũa, Bạch Nhiên vào nhà gọi Lý Bác Ân. Người kia ngủ say như chết, thỉnh thoảng còn ngáy khò khò, ngốc đến đáng yêu.(🥹 nói ko có cảm xúc j thì dãy nảy lên☺️:]])

Thế nhưng cậu còn chưa đến gần, Lý Bác Ân đã đột nhiên bật dậy từ trên giường. Mắt vẫn chưa mở nhưng lại chăm chăm nhìn đúng hướng của Bạch Nhiên đầy cảnh giác. Mãi đến khi phát hiện là “tức phụ của mình” thì mới thu lại bộ dáng đó và cười ngốc nghếch nhảy xuống giường: “Tiểu Nhiên.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play