Từ Mặc Hoài có lẽ đã thật sự mệt mỏi nên mới dựa vào Tô Yến mà ngủ thiếp đi. Nàng cảm thấy vai mình bị đè nặng, hiển nhiên là rất đau nhức. Nàng nhích người một chút để điều chỉnh tư thế, Từ Mặc Hoài đã tỉnh dậy ngay. Hắn nhíu mày, nhẹ nhàng hừ một tiếng, có lẽ đã nhận ra sự không thoải mái của Tô Yến nên quyết định ôm nàng lên trường kỷ để ngủ.
Tô Yến đã ngủ đủ vào ban ngày, lúc này nàng không hề thấy buồn ngủ: “Ta không muốn ngủ.”
Từ Mặc Hoài đáp lại bằng cách ôm chặt nàng hơn.
Nàng vốn không hề thấy buồn ngủ chút nào, cuối cùng vì nghe tiếng thở của hắn mà dần dần có cảm giác buồn ngủ.
Khi tỉnh dậy, trời đã tối dần, quân trại đã nhóm lửa trại.
Từ Mặc Hoài đứng dậy sửa sang lại y phục và quấn cho Tô Yến một chiếc áo choàng dày. Ở Tương Châu lạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi, gió đêm như dao cắt. Trong quân doanh không có nhiều quần áo của nữ nhân, chiếc áo choàng của Từ Mặc Hoài quấn quanh người nàng che kín mít đến đội chỉ lộ ra đôi chân.
“Hôm nay đánh thắng trận, hai nhi tử của Lý Phó một chết một bị thương, quân phản loạn cũng mất hai vị tướng. Vậy nên các tướng sĩ đang ăn mừng, nếu nàng muốn đi xem thì cứ đi, đừng đi lung tung.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play