Lần này, tuyết đầu mùa đến nhanh và kéo dài, tuyết rơi liên tục mấy ngày không ngừng. Trên mặt đất, tuyết tích thành một lớp dày khiến cho việc đi lại chậm hơn hẳn so với ngày thường.
Tô Yến lại một lần nữa bị người trong cung gọi đi. Nàng tưởng rằng Từ Mặc Hoài có điều gì muốn phân phó, nhưng không ngờ nàng lại bị dẫn qua những con đường quanh co đến một cung điện hẻo lánh. Đó là nơi bị bỏ hoang từng dành cho các phi tần ở, trước đây đã xảy ra một trận hỏa hoạn lớn. Nơi đây đã lâu không được tu sửa nên tường đã mọc đầy cỏ dại, giờ bị tuyết phủ lên càng tăng thêm vẻ thê lương.
Vừa đến gần, Tô Yến đã nghe thấy tiếng rên rỉ yếu ớt như tiếng kêu thảm thiết của một đàn thú sắp chết.
Nàng dừng bước, không muốn tiến thêm nữa. Vẻ mặt nàng đầy sự cảnh giác nhìn người hầu đang dẫn đường. Người đó bình thản nói: “Tô nương tử, đây là lệnh của bệ hạ.”
“Bệ hạ muốn ta làm gì?”
“Bệ hạ chỉ bảo Tô nương tử đứng nhìn thôi.”
“Nhìn cái gì?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play