Lâm phủ cách phủ An Lạc Công chúa cũng không quá xa, phần lớn con cháu trực hệ đều sinh sống ở đây. Lâm Chiếu cưới Công chúa, theo lý thuyết thì nên sống cùng Công chúa nhưng hắn ta lại thường xuyên về phủ làm việc, làm cho Từ Vãn Âm luôn luôn đến phủ tìm hắn ta, sau đó lại đến gặp Lâm phu nhân của nhị phòng để khóc lóc kể lể phàn nàn. Nhiều lần như thế, mỗi lần nhìn thấy nàng ấy, sắc mặt Lâm phu nhân rất khó coi, thậm chí trong lòng cũng sẽ nói với mẫu thân Lâm Phức là Từ Vãn Âm không phải.
Lâm Phức kiệm lời trầm tính, chỉ thích đọc sách viết chữ, vừa hay lại trái ngược với Từ Vãn Âm. Thế là cứ lúc nào Từ Vãn Âm thấy chán thì lại tới tìm nàng ấy, thỉnh thoảng lại dùng hôn sự của nàng ấy và Từ Mặc Hoài để trêu chọc nàng ấy, nhiều lần như thế khiến nàng ấy cũng có chút phiền lòng.
“A Thập, Công chúa lại đến phủ rồi.” Lâm Phức tưới nước cho chậu hoa lan trước cửa, hàng lông mày chất chứa chút âu sầu.
Lâm Thập ở bên cạnh chỉ nói: “Trời sắp mưa rồi, để ta ôm chậu hoa vào.”
“Cũng được, lát nữa nếu Công chúa đến, ngươi cứ nói với nàng ấy là ta đột nhiên cảm thấy không khỏe, ta đi nghỉ trước.” Lâm Phức nói xong thì lập tức đi vào trong nội thất.
Lâm Thập bỗng nhiên gọi nàng ấy lại: “Nương tử gặp mặt Công chúa một lần chưa chắc đã là chuyện không tốt, chuyện ở Thanh Hoàn uyển lần trước, nếu thật sự giống như lời Công chúa nói thì cũng không phải chuyện gì tốt với nương tử.”
Bước chân Lâm Phức khựng lại, nàng ấy quay đầu lại cau mày nhìn Lâm Thập: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT