Lần này Tô Yến ngã khá nặng nhưng ngay cả thời gian để thở dốc cũng không có, nàng bò dậy, xách váy chạy đi không quay đầu lại.
Cho đến khi nàng có ý định càng chạy càng xa, lập tức bị thị vệ chặn lại, ép nàng ngoan ngoãn trở lại xe ngựa.
Dạ dày Tô Yến cuộn lên từng cơn, mùi máu tanh kia như bám chặt trên người nàng, không cách nào xua đi. Lúc lên xe ngựa, nàng mới phát hiện chân mình đã mềm nhũn, không còn chút sức lực nào.
Từ Mặc Hoài thuận tay bế nàng lên, thấy mặt Tô Yến đầy vẻ sợ hãi cũng không khỏi buồn bực, nói: "Kẻ thù của nàng đã chết, nàng nên vui mừng mới phải."
Hắn vừa nói xong câu này, Tô Yến đã nhìn hắn như nhìn một con quái vật.
Nàng không biết liệu có phải mình nông cạn hay là những người quyền cao chức trọng đã quá quen với việc giết người cho nên mới không cảm thấy có gì sai trái.
Tô Yến ghét cả nhà Mã Lục, thường mong bọn họ chết sớm nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ rằng bọn họ sẽ chết theo kiểu này, càng chưa từng nghĩ mọi chuyện lại do mình mà ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT