Vốn là hỉ yến huyên náo, giờ phút này không còn ai dám nói chuyện, ngoài tiếng rên rỉ đau đớn của Chu Tư ra chỉ còn lại tiếng khóc than nỉ non của Chu mẫu.
Vốn dĩ Chu mẫu đã không coi Tô Yến ra gì, giờ phút này biết được hơn phân nửa tai họa này có liên quan đến nàng, ánh mắt nhìn về phía Tô Yến đầy oán độc. Nếu không phải vì khí thế của Từ Mặc Hoài áp đảo khiến bà ta không dám lên tiếng, giờ phút này bà ta chỉ hận không thể nhào đến xé một miếng thịt của Tô Yến xuống.
Chất lượng của loại phấn son trên mặt Tô Yến không tốt lắm, bây giờ cũng đã bị nước mắt của nàng làm nhòe đi. Từ Mặc Hoài chỉ cảm thấy nước mắt trên mặt nàng cực kỳ chướng mắt, không đợi Tô Yến lên tiếng đã vội vàng dùng tay áo lau đi, động tác tỏ rõ sự bực bội.
Đúng lúc hắn đang định nói gì đó thì bên ngoài cửa viện đột nhiên ồn ào.
Hắn không quay đầu lại, chỉ lạnh giọng ra lệnh: “Đi xem thử là kẻ nào không có mắt.”
Khách khứa trong đình viện vừa bị đuổi đi, theo lý không có ai dám đến gần, thêm vào đó có thị vệ đứng gác ngoài cửa, sao lại có kẻ dám làm ồn ở đây.
Tô Yến tập trung suy nghĩ một lát đã nhận ra ngay là ai đến. Người có thể mở miệng đầy những lời ô ngôn uế ngữ vào ngày đại hỉ của người khác chẳng phải chính là đám người nhà Mã Lục hay sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play