Lời Tạ Vấn Uyên nói khiến Chung Kỳ Vân ngẩn ngơ.
Có hứng thú với việc riêng của Tạ Vấn Uyên không? Chung Kỳ Vân cảm thấy không có, một chút cũng không có.
Chỉ là cậu đột nhiên có chút tò mò mà thôi.
Tạ Vấn Uyên này hẳn là không chênh lệch với cậu nhiều tuổi lắm mới đúng, nhưng sao người ta còn trẻ như thế đã học được bình tĩnh ổn trọng như vậy, gặp chuyện còn không kinh không giận, còn có thể bày mưu nghĩ kế?
“Không, tôi chỉ tò mò thôi, thuận đường nối chút giao tình với ngài.”
Tạ Vấn Uyên không để ý tới cậu, Chung Kỳ Vân cũng không thèm để tâm, thấy Tạ Vấn Uyên không có gì cần dặn dò nữa, cậu lại mở miệng.
“Vậy thôi, đại nhân còn có chuyện gì sao? Nếu không có, tôi đây trở về ngủ tiếp đây.”
“Trở về đi. "Tạ Vấn Uyên giơ tay lên, không nhìn cậu.
Chung Kỳ Vân có chút tự tìm mất mặt rời khỏi phòng, người tên Chương Hồng kia canh giữ ở ngoài cửa cách đó không xa, chờ cậu vừa ra, liền dẫn cậu đến chỗ xe tù.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play