Ba Giải Sai tìm được Trần Ách nhi bên một dòng suối nhỏ trong khe núi.
"Chỗ đó cách chỗ chúng ta trói hắn không xa, lúc bọn ta nhìn thấy hắn, hắn ghé vào bờ sông, tựa hồ chuẩn bị bắt cá... Nhưng mà xiềng tay xiềng chân đều còn đeo, chắc là vừa rồi hắn căn bản là không có cởi bỏ xiềng chân, cũng là do ta vừa rồi nóng vội luống cuống, không chú ý tới."
“Đúng vậy, chìa khóa cũng tìm được trong bụi cỏ lão Tiền nghỉ ngơi, chắc là không cẩn thận làm rơi.”
“Tuy là sợ bóng sợ gió một hồi, nhưng cũng phải tỉnh táo, trên đường hồi kinh chớ xảy ra sự cố nữa." Tạ Vấn Uyên dặn dò vài câu, liếc mắt nhìn Chung Kỳ Vân cả người ướt đẫm, run lẩy bẩy trong gió thu.
“Tìm một bộ áo tù thay cho hắn đi. Hôm nay đã lạnh, thể lực hắn vốn không đủ, nếu lại bệnh không dậy nổi, đến lúc đó còn thẩm vấn thế nào được.”
“Vâng.”
Trải qua chuyện ngoài ý muốn vừa nãy, mấy ngày sau cũng không xảy ra chuyện gì nữa. Ba tên Giải Sai bị dọa sợ, ra khỏi Quảng Nguyên, cho dù là có xe tù giam giữ Chung Kỳ Vân, bọn họ cũng không dám lười biếng, trông coi hết sức tận chức tận trách.
Chung Kỳ Vân khổ không thể tả, giả ngu cũng cần kỹ thuật nhất định, giả ngu cũng mệt chết đi được. Bị nhìn chằm chằm như vậy, hắn muốn nghỉ một lát cũng không được, chỉ có thể ngả đầu ngủ.
Đêm khuya, trong dịch quán, nghe tin Chương Hồng mang đến, Tạ Vấn Uyên nhíu mày: "Thái tử, quả thật bệnh nặng đến nông nỗi này?"

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play