Đã mười ngày kể từ khi Chung Kỳ Vân bị tống đến ngục giam này.
Không, nói ngục giam vẫn chưa đủ chính xác, bởi vì mọi người ở "nơi này" đều biết đây chính là địa lao, lại còn là địa lao giam giữ tử tù.
Âm u ẩm ướt, tanh tưởi ngút trời.
Năm người ăn uống nghỉ ngủ đều chỉ quẩn quanh trong phòng giam rộng chừng chục mét vuông có hàng chắn bằng gỗ bao quanh. Chuột, gián chạy tán loạn khắp nơi trong đống cỏ khô đầy chất bài tiết, còn thường chạy qua cắn ngón tay cậu một cái.
Chung Kỳ Vân nhớ tới sau khi tốt nghiệp, cậu có thuê một gian phòng đơn rộng hơn mười mét vuông ở Tứ Hoàn Bắc Kinh, vì sao lúc sống ở đó hắn lại cảm thấy không gian nhỏ kia là một một địa ngục?
So với nơi này, đó rõ ràng là thiên đường.
Vì sao lại rơi vào hoàn cảnh này? Chung Kỳ Vân không biết, cậu cũng muốn hỏi một chút.
Cậu nhớ rõ không lâu trước đây, trong một bữa tiệc, ở hộp đêm xa hoa lãng phí bậc nhất Bắc Kinh, sau ngần ấy năm, lần đầu tiên bọn họ có thể tiến thẳng vào trận chung kết “Mạt thế” của cả nước. Hơn chục gã đàn ông là thành viên đội sắp kết thúc hơn nửa cuộc đời game thủ đang cùng nhau vui đùa dưới ánh đèn rực rỡ.
Thứ tư tuần sau, bọn họ sẽ ở trước mặt người xem cả ngước quyết chiến với đội đã thống trị bảng xếp hạng năm năm nay. Tuy nói các đội viên khác đều không ôm nhiều hy vọng chiến thắng, nhưng người vừa mới đảm nhận chức đội trưởng khi còn trẻ như Chung Kỳ Vân lại hy vọng có thể vượt qua đối thủ, trở thành nhà vô địch.
Nhưng tại sao cậu vừa mới đi vệ sinh một chuyến, trên đường trở về phòng bao bị một người không biết chui ra từ chỗ nào cầm chai bia đánh vào gáy, lập tức hôn mê bất tỉnh?
Tỉnh lại lần nữa, cậu cũng là bị đau đến tỉnh lại, chẳng qua cái đau này là đau toàn thân.
Giãy giụa mở mắt ra, còn đang mơ mơ hồ hồ chưa hiểu chuyện gì, đã bị một roi xé gió vụt vào người, nơi bị roi đánh vào đau đến kinh tâm động phách.
Chung Kỳ Vân hít một ngụm khí lạnh, hét lớn: "Mẹ kiếp! Ai vậy, bị điên à?! Đánh cả ông nội mày! Phát điên cái gì vậy?!”
Lời này rống ra, roi quất trên người dừng lại một chút.
Chỉ nghe trước mặt hình như có người "Hả?" một tiếng. Chung Kỳ Vân còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, roi kia lại như mưa rền gió dữ liên tục quất vào người cậu.
Trong chớp mắt, da tróc thịt bong.
Chung Kỳ Vân vừa hoàn hồn đôi chút đã bị đánh cho choáng váng, căn bản không biết đang xảy ra chuyện gì. Cậu giãy giụa muốn chạy, lại phát hiện tay chân mình đều bị trói trên cột gỗ.
Trong lòng Chung Kỳ Vân căng thẳng, con mẹ nó, đây là một phải tên điên sao?
Mắt không biết bị mồ hôi hay bị máu làm cho mờ đi, Chung Kỳ Vân không nhìn thấy người đang quất roi phía trước là ai, chỉ thấy được hai bòng người mờ ảo, Chung Kỳ Vân điên lên, tức giận nói: “Thả tao ra, con mẹ nó, chuyện này là thế nào? A Toàn! Chó săn!”
Chỉ là cậu càng hét to thì chiếc roi đó càng quất mạnh hơn, nhanh hơn. Nhưng cho dù cậu có hét to đến thế nào đi chăng nữa thì cũng không nhận được bất kì phản hồi nào từ các đồng đội. Hai mươi hai năm hắn sống trên đời chưa từng phải chịu cảnh bị tra tấn như này bao giờ, thế nên Chung Kỳ Vân nhanh chóng không chịu nổi nữa. Cậu bị đập vào đầu, sau đó bị trói đem đến nơi này, chỉ sợ rằng có lẽ bản thân đã gặp phải tên thần kinh nào đó. Nói không chừng đây còn có thể là một tên sát nhân giết người không chớp mắt cũng nên. Hơn nữa cậu càng nói nhiều, tên biến thái này càng quất roi dữ dội hơn.
Mẹ ơi, cứ tiếp tục như thế này thì có lẽ sẽ xảy ra án mạng mất.
Trước giờ Chung Kì Vân không phải kiểu người nhanh mồm nhanh miệng đến mức có thể khiến cho bản thân phải chịu khổ. Rốt cuộc bây giờ đang xảy ra chuyện gì cậu cũng không rõ nữa. Tốt nhất là đừng để đến mức mấy người đồng đội kia của hắn chưa kịp báo cảnh sát hắn đã không may qua đời rồi.
Chung Kì Vân hít sâu một hơi, cậu cắn chặt răng cố nhịn. Âm thanh chửi mắng càng ngày càng nhỏ, sau đó im hẳn. Quả nhiên đối phương cũng dần dần dừng lại, không tiếp tục quất roi vào hắn nữa.
Cả người Chung Kì Vân đau đớn đến mức đổ đầy mồ hôi lạnh, nhưng cậu không dám kêu một tiếng nào, giả vờ như “đã hôn mê”.
Nhưng lúc này, người vẫn luôn dùng roi đánh cậu lại đi tới, vỗ vỗ lên mặt cậu. Sau khi thấy cậu không có phản ứng gì, đối phương nói: “Đầu nhi, ngất rồi.”
Một giọng nói thô bạo truyền tới: "Có chuyện gì vậy? Không phải lão đầu bảo mày trói tên câm họ Trần đến đây hay sao? Ngươi bắt nhầm người rồi à?!”
“Đây, đây chính là tên ăn mày ngốc họ Trần, Trần câm ở đầu đường đây mà. Đầu nhi à, đây là người mà ta và Giang Bưu mất cả đêm trói đem về đó, không thể nhầm được.”
Người đàn ông có giọng thô bạo dùng roi đá mạnh vào hắn, nói một cách hung ác: “Không thể nhầm được ư? Tiếng chửi mắng ban nãy vang đến mức muốn tung cả nóc nhà luôn rồi, thế mà mày còn dám nói với ông đây là không bắt sai người à?”
“Nhưng đây đúng là tên Trần câm mà! Đầu nhi, ta gặp qua tên câm đó rồi.”
Tên được gọi là “Đầu nhi” nghe vậy liền đi đến trước mặt Chung Kì Vân, nhấc khuôn mặt cậu lên: “... Đúng là tên câm đó thật...”
“Đúng vậy! Huynh nghe xem, khi nãy tên này mắng người còn toàn mắng những lời nhảm nhí. Đó không phải tên ngốc thì là gì?”
Chung Kì Vân im lặng nghe bọn chúng nói chuyện mà càng ngày càng cảm thấy mơ hồ. Cái gì mà Trần câm? Mất cả đêm trói đem về?
Nhưng chưa đợi cho Chung Kì Vân kịp suy nghĩ kỹ càng thì người đàn ông có chất giọng thô bạo lại hỏi: "Vậy thì tại sao nó có thể nói chuyện?”
"Chuyện này thì ta cũng không biết nữa. Trước đây có đánh thì tên câm này cũng không hề phát ra âm thanh gì cả...”
Nam nhân kia suy nghĩ một chút rồi nói: “Này! Đầu nhi, ta vừa mới nhớ ra một chuyện. Ta từng nghe một nữ nhân ở quê ta nói trong thôn của cô ấy từng có một tên ngốc, có một ngày bị rơi xuống nước đập đầu, khi tỉnh lại thì tên ngốc đó không còn ngu ngốc nữa. Chẳng lẽ Trần câm bị chúng ta đánh một trận, liền chữa khỏi bệnh câm sao?”
“Trùng hợp như vậy sao?”
“Nhưng chắc chắn chúng ta không bắt sai người, vậy thì có lẽ chúng ta đã chữa được bệnh cho tên câm này rồi, nhưng mà hình như tên này vẫn còn là một tên ngốc.”
"Hừ, quan tâm hắn có khỏi rồi hay chưa làm gì, cho dù thế nào cũng không thể để chuyện này đến tai huyện lệnh đại nhân được, nếu chuyện này bị truyền ra, ta và ngươi đều mất mạng!”
Nam nhân cao to hừ nói: "Đợi lát nữa hắn tỉnh dậy nếu còn chửi loạn lên, không cần biết hắn có ngốc thật hay không cứ lấy than hồng dí vào đầu lưỡi hắn, để xem hắn còn nói được một chữ nào nữa không!"
Chung Kỳ Vân không ngốc, nhưng khi nghe được cái gì mà truyền đến tai huyện đại nhân kia, lập tức có chút bối rồi, câu này là có ý gì, bệnh nhân tâm thần thích cosplay? Đóng vai một vị quan tàn bạo?
Không đúng a, nghe đoạn đối thoại giữa hai người này có có vẻ cũng không giống như người đầu không được tỉnh táo.
Chung Kỳ Vân có một dự cảm không tốt, đặc biệt là khi nhận thấy cơ thể mình so với lúc trước gầy yếu hơn rất nhiều, tóc cũng dài hơn nữa, trong đầu có một tiếng nổ vang trời.
Cơ thể này không phải của cậu...
Chung Kỳ Vân cảm thấy hẳn là cậu đang nằm mơ.
Ngay cả việc toàn bộ cơ thể đều đau nhức cũng là do cảnh trong mơ quá chân thật, não bộ tự biên tự diễn để thêm phần kịch tính mà thôi.
A, cậu nhớ tới, trước lúc hôn mê cậu uống một đống bia còn say túy lúy, có lẽ những cảnh tượng bây giờ là do đau đầu dẫn tới ảo giác.
Đúng rồi, chính là như vậy.
Giữa lúc tinh thần hỗn loạn, Chung Kỳ Vân cảm giác đầu lại càng đau hơn, không biết thế nào lại thực sự hôn mê.
Chỉ là chờ khi cậu tỉnh lại một lần nữa, sau khi thấy rõ tình huống bốn phía, cậu phát hiện sự tình không đơn giản như vậy.
Nghĩ đến lời hai tên cai ngục trước khi hắn hôn mê, vì giữ cái lưỡi cùng mạng chó của mình, Chung Kỳ Vân không thể không giả bộ làm tên câm họ Trần kia, giả ngu giả câm, giống như mất nửa cái mạng ngoan ngoãn nằm ở trong phòng giam giống như hố phân kia, tay chân co cứng run bần bật.
Vài ngày sau, mấy tên cai ngục kia có tới xem thử mấy lần, phát hiện cậu vẫn không nói nên lời còn rất ngu ngốc, bấy giờ bọn họ mới thả lỏng cảnh giác. Lúc này Chung Kỳ Vân mới có thể thở dốc, cũng từ mấy người trong ngục tối này thăm dò được một chút chân tướng.
Chủ nhân thật sự của cơ thể này nguyên là một cô nhi vừa câm lại vừa ngốc, cha mẹ mất sớm, thân thích lại càng không muốn nuôi dưỡng cậu. Vậy nên tên câm này đã lưu lạc đầu đường xó chợ kiếm sống từ rất lâu, rơi vào chốn ngục tù này chẳng qua là xui xẻo bị bắt làm một kẻ chết thay cho người khác.
Chỉ vì cậu và một tên tội phạm giàu có trong huyện, cũng chính là con trai độc nhất Chu gia Chu Hữu Linh lớn lên có vài phần phần giống nhau.
Chu Hữu Linh này mặc dù sinh ra trong một gia tộc giàu có, lớn lên một bộ túi da tốt, nhưng không có khí phách của thành viên trong một đại gia tộc, ngược lại học được xua nịnh vô sỉ, ỷ vào gia thế hiển hách của mình, ở trong huyện Cẩm Xuyên điên cuồng phá phách, hùng nổ ngang ngược, mọi người trong huyện đều sợ gia nghiệp trải rộng hai giới hắc bạch của Chu gia, nhiều năm qua đều tức không dám nói.
Chỉ là tuần này, Chu Hữu Linh quanh năm khinh nam bá nữ đã thành thói, lần này không chỉ khinh nhục hai nữ nhi bảo bối của một vị tú tài già họ Ngô vừa có bối cảnh vừa có tri thức còn hiểu lễ nghĩa, mà còn làm cho hai cô nương trinh trắng chưa đầy mười tám chết thảm.
Hai người mạng.
Lão tú tài đau lòng đến mức chẳng còn thiết sống, mặc kệ thế lực của Chu gia và huyện lệnh, đem chuyện này kêu oan khắp nơi để mọi người đều biết, làm tất cả để Chu Hữu Linh phải lấy mạng đền mạng.
Việc này ầm ĩ rất lớn, theo lẽ thường truyền tới tai phủ Thứ sử Thục Châu, Thứ sử Thục Châu lệnh cho huyện lệnh Cẩm Xuyên tra rõ, huyện lệnh bị phía trên áp lực phải bắt Chu Hữu Linh, đưa đến châu phủ thẩm tra xử lý, giam giữ trong lao tử tử tù này. Thế nhưng ở trong chính nhà giam này lại xảy ra việc trộm long tráo phượng, sau đó thần không biết quỷ không hay đổi người thành tên câm họ trần không cha không mẹ, tứ cố vô thân này.
Hai bên lớn lên có chút giống nhau, chỉ là một người không thể nói chuyện lại còn bị người ta đánh thừa sống thiếu chết. Vài ngày trước, trên công đường Châu phu, sau khi thẩm vấn xong lập tức phán đem Chu Hữu Linh đi chém đầu, qua một đoạn thời gian ngắn nữa, kẻ bị đưa ra pháp trường chính là Trần ách nhi*.
*Ách nhi: tên câm
Nói cho cùng, phủ Thục Châu và huyện Cẩm Xuyên kia cũng chỉ là chuột rắn cùng ổ, nếu không phải vậy, làm sao có thể đổi người đơn giản như thế được?
Chung Kỳ Vân từ mấy tên bạn tù, còn có mấy câu trong miệng hai tên ngục tốt biết được, thời gian hành hình đã định sẵn sẽ thi hành vào mùa thu, chuẩn xác mà nói thì làm mùng ba tháng chín, mà hiện tại mới hai tháng chín bảy.
Cậu không còn mấy tháng để sống.
Chung Kỳ Vân cảm thấy lần xuyên không này hình như không đúng lắm, mọi người đều xuyên thành cái gì mà Hoàng đế, Thái tử, Vương gia, thiên chi kiêu tử, nếu không cũng sẽ xuyên thành một thứ tử không được mọi người yêu thương, sau đó chuyển mình thành công nghênh thú bạch phú mỹ, từng bước đi lên đỉnh cao nhân sinh.
Mà cậu thì sao, đừng nói cái gì như quyền, tiền, mỹ nhân, liều chết đi lên mà còn không có cả một câu nhắc nhở cũng không có.
Từ khi cậu xuyên tới chỗ này ngay cả đây triều đại gì cũng không biết, không có một chén cơm trắng còn chưa nói, vậy mà ngày nào cũng ăn roi, chẳng khác lấy đi nửa cái mạng của cậu là bao, tinh thần luôn căng chặt càng không có khả năng ngủ đi, cậu nghĩ, có lẽ chưa kịp ra trường pháp luật, cậu đã chết trước đó rồi.
Nhưng Chung Kỳ Vân không muốn chết, cậu vẫn chưa sống đủ.
Tĩnh tọa ở một góc tương đối sạch sẽ cạnh tường giam, Chung Kỳ Vân nhắm mắt lại giống như đang ngủ, nhưng cũng chỉ có bản thân cậu biết, trong đầu cậu lúc này đến tột cùng vẽ ra bao nhiêu phương pháp chạy trốn. Theo tin tức trước mắt cậu có được, cơ hội duy nhất để cậu có thể tiếp xúc với bên ngoài chỉ có lúc hành hình, nhưng khi đó nên chạy như thế nào? Có lẽ còn chưa chờ cậu chạy được hai bước đã bị đám quan binh ngục tốt xung quanh đó chém chết.
Tranh thủ lúc bị đưa ra giải pháp trường kêu oan? Thứ sử Châu phủ, huyện lệnh đều đã thả tiếng gió, Chu Hữu Linh ở trong ngục đã bị các tù nhân khác đánh một trận tàn bạo, đã sớm điên rồi, đến lúc đó, ai lại nghe một "kẻ điên" kêu oan?
Đường chết.
Đường chết.
Đường chết.
Chung Kỳ Vân trăm phương nghìn kế cũng không tìm ra một đường sống.
“Đây là tên ác bá đã giết hai nữ nhi Ngô gia sao?”
Trong lúc Chung Kỳ Vân đang suy nghĩ, bên cạnh truyền đến thanh âm của một nam nhân xa lạ. Âm thanh trầm thấp lạnh lùng ấy phát ra nơi nhà tù này khiên cho Chung Kỳ Vân có một loại cảm giác không hòa hợp, cậu theo bản năng mở hai mắt ra.
Đợi đến khi nhìn thấy cặp mặt mày kia, Chung Kỳ Vân ngẩn ra, dưới ánh nến mờ nhạt, nam tử mặc một thân trường sam màu mực, tuấn lãng phi thường rũ mắt nhìn cậu.
Một đôi mắt nhìn không ra cảm xúc, âm trầm như vực thẳm.
Tại nơi ngu tù hôi thối này, nam tử kia dùng ánh mắt lạnh lùng kia nhìn hắn thế nhưng chẳng biết vì sao lại làm Chung Kỳ Vân nhớ tới câu thoại kinh điển kia.
Cậu giống như một con chó.
"Đúng vậy, Tạ đại nhân, nghe nói mấy ngày nay Chu Hữu Linh ở trong ngục bị những tử tù khác ghét cay ghét đắng, ban đêm bị bọn họ đánh cho người không ra người ma không ra ma, đã sớm.. ... Haizz, điên rồi..."
“Thật sao? Phải vậy không?” Nam tử ấy bỗng nhiên nở nụ cười, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng giam, nói: "Ngày mai đưa hắn đến Kinh Triệu. Với loại như hắn còn bị mọi người ghét, Hình bộ sẽ nhanh phúc thẩm, sớm ngày đưa ra pháp trường an ủi vong linh hai nữ nhi Ngô gia, Vương đại nhân nói đúng không?”
“Đúng, Tạ đại nhân nói rất đúng!”
…..
Chương 1 đã beta lại, từ chương 2 - 5 có time rảnh mình sẽ beta lại nhé.