Nhìn ánh trăng trên bầu trời, thậm chí cậu còn đang nghĩ, ông trời để cho cậu tới cổ đại một lần, kỳ thật chính là muốn cho cậu chịu tội đi?
Từ khi đến triều đại này, sự tình phát triển không có một cái nào như cậu mong muốn.
Chẳng lẽ là cảm thấy cuộc sống hiện đại của cậu quá mức thuận buồm xuôi gió? Ông trời cũng nhìn không thuận mắt?
Không thể a, tuy rằng cậu sinh ra trong gia đình tương đối giàu có. Trong nhà có một chút sản nghiệp nhưng cũng không đồng nghĩa với việc cậu được chiều đến mức vô pháp vô thiên nha. Thời niên thiếu vào tuổi phản nghịch, hành vi của cậu không tốt nghịch ngợm phá phách, tuy là con một trong nhà nhưng cha mẹ cậu đánh cũng chưa bao giờ nương tay.
Lúc thi lên đại học, cha mẹ bảo hắn học kinh tế, cậu lén chọn chuyên ngành eSport mới được quốc gia phê chuẩn năm ấy. Tạm thời không đề cập tới những khó khăn khác, mấu chốt là người nhà trực tiếp cắt nguồn học phí, sinh hoạt phí của cậu suốt bốn năm.
Cũng may trong cuộc sống thường nhật hắn không chú ý thương hiệu, chất liệu gì, chỉ cần ăn no mặc ấm thì mọi chuyện đều OK, dựa vào thu nhập chơi game mới có thể khó khăn vượt qua bốn năm đại học. Trình độ chơi game của cậu tuy nói không thể đứng đầu trong nước, nhưng tốt xấu gì cũng miễn cưỡng được xưng là cao thủ trong nghề, ăn mặc không lo.
Nói thật, cậu vẫn có chút tự đắc. Tự đắc dù bản thân tùy hứng làm bậy cũng có thể sống vui vẻ tự do.
Kỳ thật, nói cho cùng, cậu vẫn chưa từng nếm qua mùi đau khổ gì. Đại khái ông trời là nhìn không nổi nữa, trực tiếp để cậu tự mình cảm thụ, lại để cho Tạ đại nhân này đến áp chế chút kiêu ngạo tự phụ kia của cậu.
Nhưng mà, tốt xấu gì cũng là xuyên không mà, có thể đừng bi thảm như vậy được không? Cái mà người hiện đại thường gọi là thời đại của “hào quang nhân vật chính” cùng học thức, giáo dưỡng xưng bá thế giới đâu? Không phải xung quanh hắn đều là giáp ất bính đinh chỉ số thông minh âm vô cực, mặc cho cậu xoa tròn bóp dẹt sao? Không phải là tùy tiện ném một đống mỡ heo vào trong đống tro là có thể làm ra xà phòng, sau đó giàu có một phương sao? Không phải là chân đá tứ hải, quyền đánh ngũ hồ, nổi tiếng thiên hạ sao?
Như thế nào hiện tại, vị Tạ đại nhân xuất hiện ở bên cạnh này, ở chỉ số thông minh, EQ, giá trị vũ lực đều gắt gao đè ép cậu vậy?
Trong lòng Chung Kỳ Vân ai thán, nhưng cũng hiểu được, thế giới có rất nhiều người tài ba, làm sao có thể tùy tiện trở thành người trên vạn người được.
Dù sao trên đời số người có chỉ số thông minh thấp như giáp ất bính đinh quá ít, nhìn chung thân bằng hảo hữu bên cạnh có người nào không phải là kẻ thành tinh? Đều là người lăn lộn trong xã hội nhiều năm, ngu thật không có mấy nhưng giả ngu ngược lại có rất nhiều, không bị hại chết đã coi như khá tốt, làm sao có thể giống như trong sách viết mặc cho người ta nhào nặn đây?
Cho dù là cổ nhân cũng có trí tuệ sinh tồn của cổ nhân, người hiện đại như cậu không nhất định hiểu biết nhiều hơn người ta.
Ví dụ như......
Vị trước mắt này......
Tạ đại nhân này thâm sâu khó dò, nhìn xa trông rộng, có thể thoát khỏi kìm kẹp nhanh như vậy, làm sao có thể không tránh thoát đợt đánh lén vừa rồi?
Chỉ là để cho cậu đắc ý hai giây, lại đem lòng tin đang dâng cao của cậu hung hăng quăng xuống mà thôi.
Tuy rằng trong lòng hiểu rõ nhưng Chung Kỳ Vân vẫn nghẹn khuất a!
Haizz! Vừa ra sân đã đụng phải một ngọn núi lớn cao vút tận trời mây! Còn muốn vượt qua cũng không vượt qua được.
Chung Kỳ Vân tức giận nghẹn ở ngực, cổ lại ở trong tay người khác, cậu cũng không dám lộn xộn hay giãy dụa gì, đơn giản thả lỏng hai tay hai chân, cứ như vậy nằm trên mặt đất:
"Được được được, Tạ đại nhân anh minh thần võ, trí dũng song toàn, tiểu nhân đấu không lại ngài, tại hạ nhận thua!”
Tạ Vấn Uyên thấy người này ngoài miệng nói nhận thua nhưng trong đôi mắt kia cũng hoàn toàn không có ý này, liền không khỏi hơi hơi nhếch môi, nói: "Như vậy đã nhận thua? Nhẫn nhịn nhiều ngày như vậy, ngươi không muốn đánh cược lần nữa sao?”
“Đánh cược?" Lúc chơi game Chung Kỳ Vân mắng chửi người khác đã quen, nói tục cũng đã quen, nhìn người trước mắt này, đầu óc cậu co rút, cố ý nhướng mày trêu chọc nói:" Đại nhân, ngài xem, mạng nhỏ đều ở trên tay ngài, còn thế đánh cược sao? Lấy cái gì để cược? Còn không phải ngài muốn làm cái gì thì làm cái đó? Tiểu nhân mặc ngài xâu xé, nhào nặn.”
Lời này cực kỳ giống lời nói đùa mà Tạ Vấn Uyên nghe được ở Tần lâu Sở quán. Không ngờ người này lại nói ra lời như vậy, Tạ Vấn Uyên lại sửng sốt trong chớp mắt.
Giờ phút này, Chung Kỳ Vân nằm trên mặt đất, Tạ Vấn Uyên nghiêng người nửa quỳ bên cạnh cậu, một tay giữ chặt hai tay cậu, một tay giữ chặt cổ cậu, khoảng cách hai người không gần cũng chẳng xa…
Tư thế vốn không có vấn đề gì, nhưng phối hợp với lời Chung Kỳ Vân vừa nói......
“......”
“......”
Chân núi nhất thời yên tĩnh một cách quỷ dị.
Chung Kỳ Vân chỉ là nhanh miệng, không tới nửa phút đã hối hận.
Vị Tạ đại nhân tuấn lãng phi phàm trước mắt này cũng không phải là đồng đội không có tiết tháo của cậu, đây chính là một cổ nhân đó. Chung Kỳ Vân lại nhớ tới dung mạo hiện tại của mình, quần áo bẩn thỉu không nói, còn thối đến mức dọa người, cũng may mà người trước mắt có hàm dưỡng tốt, không thấy cậu đã bịt mũi tránh lui xa ba thước. Nhưng nếu lời nói vừa rồi làm cho người ta nghe được liền chán ghét trực tiếp xuống tay bóp gãy cổ cậu, vậy có thể cậu chính là người xuyên không đầu tiên chết do lắm mồm.
Thấy Tạ đại nhân nhíu mày, tự biết lời nói của mình làm người khác ghê tởm, trong lòng Chung Kỳ Vân cũng có chút ngượng ngùng. Cậu giả vờ ho hai tiếng, mới chậm rãi nói: "Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Tạ đại nhân đã tìm mọi cách dẫn dắt mấy tên Giải Sai kia đi, hẳn là sẽ không chỉ muốn trêu chọc tôi một trận chứ?”
Tạ Vấn Uyên liếc Chung Kỳ Vân một cái, sau đó buông tay ra: "Ý ngươi là?”
Chung Kỳ Vân được giải thoát.
Cậu cũng thuận thế bò dậy: "Một nhân vật nhỏ như tôi, không có lý do gì khiến ngài phí tâm đùa giỡn như vậy.”
Tạ đại nhân này nếu không phải ngu xuẩn, vậy tất nhiên tất cả hành động đều có mục đích liên quan đến lợi ích của y. Ba tên Giải Sai biết cậu không phải Chu Hữu Linh, mà Tạ đại nhân vẫn làm bộ không biết chân tướng sự thật... Cũng cố ý dẫn dắt ba người kia đi.
Người này rõ ràng là không muốn Giải Sai phát hiện ra hắn giả ngốc.
Bỗng nhiên Chung Kỳ Vân nghĩ đến, nói không chừng ba tên Giải Sai kia ngủ say như chết, vừa nãy cậu có thể thuận lợi đào tẩu, cũng có bút tích của vị Tạ đại nhân này…
Sau đó còn tính toán được cậu sẽ quay lại trộm ngựa...... Lấy mật trong hũ dụ dỗ, bắt cậu.
Chậc chậc chậc, thật sự là tính toán rất rõ ràng, không có một chút sai lầm, làm cho người ta sợ hãi.
Nhưng mà nếu người này không để cho cậu bại lộ, ít nhất từ đó chứng minh tạm thời y không muốn để cho cậu chết.
Trong lòng Chung Kỳ Vân vạn phần cảm thán, chơi không lại người khác, còn giãy dụa cái rắm, cũng chỉ có thể nhận mệnh nói: "Vậy đại nhân có gì cần tiểu hỗ trợ?"
Chung Kỳ Vân nói ra lời này, Tạ Vấn Uyên liền híp mắt, không dấu vết đánh giá người trước mắt.
Trần Ách nhi trước mắt quả thực khiến y phải kinh ngạc mấy lần.
Ban đầu là bởi vì cậu ẩn nhẫn giả ngốc để tìm cơ hội chạy trốn, là một người có lòng dạ, mà hiện tại xem ra, người này càng là tâm tư thông thấu, khéo léo, thời khắc sinh tử cấp bách như vậy, cũng không thấy trận tuyến rối loạn, còn đoán ra dự định của y. Đến tột cùng Trần Ách nhi này là ai?
Tin tức Phụ Chính thám thính chưa từng có sơ sót, rốt cuộc là Trần Ách nhi này giấu quá sâu, hay là lần này Phụ Chính thật sự để lọt tin tức quan trọng?
Hoặc là......
Trong lòng Tạ Vấn Uyên xoay chuyển, trên mặt vẫn tươi cười dịu dàng: "Đương nhiên là cần ngươi hỗ trợ.”
“Phải giúp thế nào?”
“Giả ngốc cùng ta vào kinh phúc thẩm.”
Chung Kỳ Vân nghe vậy, lông mày nhíu lại: "Đây không phải là để tôi đi chịu chết sao?”
Tạ Vấn Uyên cười nói: "Đương nhiên khi bị thẩm vấn trước công đường của Đại Lý Tự, ngươi không cần giả bộ nữa.”
Chung Kỳ Vân ngẩn ra, chợt hiểu ý của người này? Trước công đường thẩm vấn để cho cậu thoát vai, đó chính là muốn cho cậu lật lại án này!
Gió chẳng biết lại thổi lên từ lúc nào, gió thu đêm nay vừa quét qua, Chung Kỳ Vân đã nổi da gà.
Chung Kỳ Vân rung đùi đắc ý, tỉ mỉ đánh giá người trước mắt. Nhìn không ra a! Họ Tạ này vậy mà còn là một vị quan tốt công chính liêm minh vì dân giải oan! Đây là định vì hai khuê nữ Ngô gia đòi công đạo, đối đầu chính diện với quần thể quyền thế một tay che trời là phủ Thục Châu phủ và Chu gia kia sao?
Nhìn qua tuổi còn trẻ mà đã có loại trí tuệ này? Quả là chân nhân bất lộ tướng!
Trong lúc Chung Kỳ Vân nghĩ ngợi lung tung, Tạ Vấn Uyên nhìn hắn.
Biểu tình đã biết, không giải thích nhiều, chỉ nhắc nhở lần nữa: "Đây là con đường sống duy nhất của ngươi, đi tiếp hay dừng lại đều xem ngươi nghĩ như thế nào.”
“Ngươi thật sự định một mình đấu với phủ Thục Châu?" Chung Kỳ Vân hỏi.
Tạ Vấn Uyên chỉ cười cười không trả lời.
Y không trả lời, Chung Kỳ Vân cũng không truy hỏi nữa, chỉ nói: "Đại nhân tâm tư kín đáo, coi tôi như công cụ mà tranh đấu. Nếu ngài thành công thì có lẽ tôi còn có thể có một con đường sống. Thế nhưng, nếu không thành công, ngài lại không đếm xỉa đến, ngài thì tốt rồi mà tôi trở thành bia đỡ đạn, chỉ sợ đến lúc đó chết cũng không được thoải mái, nói không chừng còn chưa rửa được oan khuất, tôi đã bị diệt khẩu.”
Tuy lời Chung Kỳ Vân nói có chút kỳ quái nhưng không trở ngại việc Tạ Vấn Uyên nghe hiểu, y nhìn Chung Kỳ Vân cười nói: "Ngươi cho rằng hiện giờ ngươi không phải bia đỡ đạn sao?”
“Đúng” Chung Kỳ Vân có chút tự giễu: "Đầu cũng đã đặt ở trên cọc chém đầu, bây giờ lại rơi vào trong tay ngươi..."
Tạ Vấn Uyên nghe được lời này của Chung Kỳ Vân trong lòng không thế nào thoải mái được, y tự nhận không phải người tốt lành gì, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới để cho Trần Ách nhi gánh tội này đi tìm chết.
“Bây giờ ngươi cũng chỉ có duy nhất con đường này để đi.” Tạ Vấn Uyên vốn không phải là người nói nhiều, nhưng ấn tượng của y đối với Trần Ách nhi này cũng không xấu, suy nghĩ một chút, Tạ Vấn Uyên vẫn nói: "Ngươi thật sự cho rằng tối nay có thể chạy thoát đơn giản như vậy sao?”
“......”
“Nếu ngươi có thể giúp ta một tay, đến lúc đó ta tự có biện pháp bảo vệ ngươi khỏi cái chết.”
“Đây là giao dịch?”
“Ngươi còn có lựa chọn khác?”
“Sao lại không có, cùng lắm thì cá chết lưới rách.”
Ngữ khí của Tạ Vấn Uyên thản nhiên: "Ngươi thật sự vui lòng chết như vậy?”
Chung Kỳ Vân bỗng nhiên nhếch miệng nở nụ cười: "Không, tôi rất tiếc mạng.”
“Tạ Vấn Uyên hỏi: "Tên thật của ngươi là Trần Hướng?”
Chung Kỳ Vân lắc đầu, vẫn thẳng thắn nói: "Tôi không phải Trần Ách nhi, bọn họ...... bắt nhầm. Tôi tên Chung Kỳ Vân, Kỳ trong sơn chi kỳ, Vân trong bạch vân.”
Chung Kỳ Vân......
Thật sự là rất kỳ lạ, phủ Thục Châu bắt sai người, Cố Thủ Nghĩa cũng tra sai người, tất cả mọi người cho rằng hắn là Trần Ách nhi nhưng người này lại nói cho y biết, sai rồi.
Tạ Vấn Uyên nhìn người trước mắt, khẽ cười: "Chung Kỳ Vân, tên hay, không biết Kỳ Vân là danh hay tự?”
“Ta không có tự.”
Tạ Vấn Uyên gật đầu, trong triều đại này có rất nhiều nơi hoặc là nông gia cũng sẽ không cho trẻ con quan tự: "Tại hạ Tạ Vấn Uyên, tự Ứng Sơ.”