Gần giờ sửu, ba người áp giải quan sai vẫn còn đang ngủ mơ thì bị đá tỉnh bởi một người.

"Ai! Ai đá lão tử!" Một trong số họ vội vàng rút ra bội đao từ bên hông, có ý định đe dọa, nhưng ngay sau đó lại bị người kia đá ngã.

"Tỉnh dậy! Tỉnh dậy! Các ngươi làm việc kiểu gì vậy? Có mỗi việc trông chừng một người bị thương không cử động được thôi , mà còn để hắn trốn thoát được à?" Người đá họ nói với giọng điệu nghiêm khắc.

"Cái, cái gì chạy?" Áp giải quan sai có chút phát ngốc, không hiểu rõ tình hình.

Chương Hồng giả vờ giận dữ, túm lấy Áp giải quan sai đang trực đêm và ném họ đến trước mặt Tạ Vấn Uyên.

Chương Hồng nói với giọng điệu nghiêm khắc: "Hôm nay chính là ca trực của ngươi à? Phạm nhân chạy thoát cư nhiên không có một người phát hiện? tất cả các ngươi đều ngủ như chết hết rồi à?! Nếu không phải Duyên Trách đi kiểm tra đường vào ban đêm, chỉ sợ ngày mai ba ngươi tỉnh dậy có thể Chu Hữu Linh đã trốn thoát về nhà từ lâu rồi!"

Áp giải quan sai đang trực đêm lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, họ nhìn quanh bốn phía nhưng không thấy bóng dáng của Chu Hữu Linh. Họ cũng không tìm thấy chìa khóa xiềng chân ở bên hông.

"Sao lại như vậy? Thế nào được " Áp giải quan sai quỳ gối trước mặt Tạ Vấn Uyên, khó có thể tin vào những gì đang xảy ra.

Họ ngẩng đầu nhìn Tạ Vấn Uyên, người đang đứng trước xe ngựa với vẻ giận dữ: "Thưa đại nhân! Không thể nào, Chu Hữu Linh rõ ràng đã bị choáng váng, làm sao có thể trộm chìa khóa và trốn thoát vào ban đêm được?!"

Tạ Vấn Uyên nhìn chằm chằm vào Áp giải quan sai với vẻ giận dữ và áp lực, nói: "Ai ngờ hắn không thật sự điên! Các người nói hắn điên, nhưng một người sống sờ sờ lại có thể trốn thoát dễ dàng như vậy, các người còn nói hắn điên? Ba người..."

Tạ Vấn Uyên khó thở, tiếp tục nói: "Các người không thể trông chừng được một tên ngốc sao? Các người không phải đang coi chừng Chu Hữu Linh, mà là đang coi chừng ta, lừa gạt ta! Hay là các người đã được Chu gia mua chuộc, đã thông đồng với nhau để thả hắn đi?"

Ba Áp giải quan sai nghe xong lời này, mồ hôi lạnh ròng ròng, vội vàng quỳ xuống đất và dập đầu, "Đại nhân oan uổng a! Chúng tiểu nhân thực sự không biết hắn đã trốn thoát từ bao lâu."

"Đúng vậy, đúng vậy, cho chúng ta ba người một trăm lá gan, chúng ta cũng không dám thả tội phạm, đây chính là chém đầu tội lớn!"

"Tạ đại nhân, xin ngài hãy minh tra! Ta dùng tính mạng của mình đảm bảo, ta thề rằng, ta Tiền Võ Triết tối nay tuyệt đối không có thả chạy tù phạm này!"

Tạ Vấn Uyên dường như đã lấy lại được chút bình tĩnh, nói: "Có lẽ Chu Hữu Linh đã giả vờ ngu dại ngay từ đầu, hắn đã chuẩn bị trốn thoát từ tối nay. Các ngươi không có khả năng làm được điều này, nên có thể hắn đã lừa gạt các ngươi."

Tiền Võ Triết vội vàng phản đối: "Không có khả năng! Hắn không có khả năng làm bộ!"

Tạ Vấn Uyên nhìn Tiền Võ Triết với vẻ nghi hoặc: "Nói như thế nào?"

Áp giải quan sai nhất thời không biết cách trả lời. Chu Hữu Linh không thể có khả năng điên, nhưng người này là Trần Ách Nhi, Trần Ngốc Tử, làm sao có thể làm bộ được?

Một Áp giải quan sai khác vội vàng giữ chặt đồng nghiệp và nói: "Đại nhân nói đúng! Có lẽ là Chu Hữu Linh làm bộ ngu dại, lừa gạt chúng ta buông cảnh giác."

Sau đó, Áp giải quan sai này bừng tỉnh và nói: "Là là là."

"Đại nhân, việc cấp bách không phải là tranh luận này, mà là phải nhanh chóng tìm lại Chu Hữu Linh, nếu không...". Người nói ngừng lại và nhìn thẳng vào Tạ Vấn Uyên, ý nghĩa không cần nói cũng rõ.

Tạ Vấn Uyên gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, việc cấp bách là phải nhanh chóng tìm lại hắn, đây là mệnh lệnh của Thánh Thượng, nếu không sẽ bị trách tội".

Tạ Vấn Uyên nói tiếp, với giọng điệu có chút sợ hãi: "Không được không được, không thể để hắn trốn thoát, ta sẽ tìm lại hắn dù phải đến Chu gia".

Ba Áp giải quan sai nghe được câu "tìm về Chu gia" thì càng thêm lo lắng, vì họ biết rằng Chu Hữu Linh đang ẩn náu tại Chu gia, và nếu Tạ Vấn Uyên tìm lại được thì sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng.

Đây không chỉ là một vụ chức lạc tội đơn giản, mà có thể là Chu gia muốn gây hại cho chúng ta!

"Tạ đại nhân yên tâm, hiện tại mới là giờ sửu, hắn chỉ có thể chạy không xa, và khu vực này không có người ở, nên hắn chỉ có thể chạy vào rừng. Chúng ta sẽ cưỡi ngựa đi tìm và bắt giữ hắn trở về!"

Tạ Vấn Uyên hoang mang gật đầu và nói: "Đừng trì hoãn nữa, các ngươi hãy nhanh chóng cưỡi ngựa đuổi theo!"

Nói tới đây y nhìn về phía Chương Hồng và Duyên Trách:"Hai người các   ngươi cũng hãy giúp đỡ đuổi theo, đừng để kẻ xấu trốn thoát."

Chương Hồng hiểu rõ tình hình và làm theo lệnh của Tạ Vấn Uyên. Duyên Trách không rõ nội tình, nhưng sau nhiều năm phục vụ Tạ Vấn Uyên, mơ hồ cũng đoán được chủ tử làm như vậy là có tính toán, hắn cũng không dám hỏi thêm. Hắn đi theo Chương Hồng và ba Áp giải quan sai cưỡi ngựa vào rừng.

Đêm đã khuya, gió thổi lá cây và tiếng vó ngựa vang càng lúc càng xa, cho đến khi không còn nghe thấy gì nữa. Tạ Vấn Uyên mới thu lại biểu tình nghiêm túc, chậm rãi đi đến ngựa xe và đứng yên dưới ánh trăng, lộ ra vài phần ý cười nghiền ngẫm.

Gió ngừng thổi, che khuất nửa phiến ánh trăng, và Tạ Vấn Uyên đợi một lát, sau đó nghe thấy tiếng vang từ phía sau.

Tiếng vang trong đêm yên tĩnh khiến Tạ Vấn Uyên phải đợi khách nhân tới. Y mỉm cười và nói: "Ta đã đợi huynh đài đã lâu."

Trong thành Kinh Triệu, Sở Thường Y, người đẹp nhất thiên hạ, từng khen ngợi giọng nói của Tạ Vấn Uyên, nói rằng nó giống như nước chảy êm đềm, khiến người nghe cảm thấy thoải mái và quyến rũ, nhưng đồng thời cũng khiến người khác cảm thấy sợ hãi.

Nhưng hiện tại, giọng nói của Tạ Vấn Uyên trong đêm yên tĩnh này lại không còn được cảm nhận là quyến rũ và thoải mái. Đối với Chung Kỳ Vân, nó giống như một đạo bùa đòi mạng, khiến cậu cảm thấy sợ hãi và không thoải mái.

Chung Kỳ Vân nói: "Tôi đi... Ngài đã sớm phát hiện?" Trong khi nói, cậu vẫn tiếp tục động tác, nhanh chóng cởi bỏ dây buộc ngựa. Cậu không có ý định đi xa, chỉ đi vào rừng và để lại dấu chân, sau đó quay trở lại từ một nơi khác, ẩn náu trong bụi cỏ.

Chung Kỳ Vân cần một con ngựa để chạy trốn. Cậu đã tính toán sẵn và chờ đợi những người đuổi theo cậu, nhưng không ngờ Tạ Vấn Uyên lại chờ đợi cậu ở đó.

Tạ Vấn Uyên nghe tiếng quay đầu lại, nương theo ánh trăng và những ánh lửa nhìn Chung Kỳ Vân với sự ngạc nhiên và nói: "Ngươi không chỉ không phải là ngốc tử, mà còn không phải là người câm?" Y đi về phía Chung Kỳ Vân, người đang chuẩn bị cưỡi ngựa đào tẩu.

"Nếu ta sớm biết ngươi giả ngây giả dại, ngươi cho rằng hiện tại ngươi có thể chạy trốn?"

Chung Kỳ Vân cười và nói: "Chẳng lẽ vừa rồi ngài là cố ý thả tôi đi? Sau đó...". Cậu nhìn về phía những người đã đi xa và nói: "Kia mấy người kỳ thật còn chưa đi, giờ phút này chính tránh ở trong bụi cỏ tùy thời mà động?"

Tạ Vấn Uyên nhướng mày nhưng không trả lời.

Chung Kỳ Vân nhìn thấy Tạ Vấn Uyên hành động một cách thành thạo và tự tin, trong khi cậu lại cảm thấy mình giống như một người đang nhảy múa như một thằng hề. Điều này khiến cậu càng thêm tức giận và khó chịu.

Chung Kỳ Vân không biểu hiện cảm xúc trên mặt, nhưng nói: "Tạ đại nhân, có vẻ như ngài đang tìm kiếm một chút vui vẻ trên con đường này?"

Không đợi Tạ Vấn Uyên trả lời, Chung Kỳ Vân tự mình gật đầu và nói: "Nếu có thể làm đại nhân vui vẻ, tôi tự nhiên sẽ rất vui. Vậy đại nhân có thể cho tôi, một người vô tội qua đường, một con đường sống?"

Chung Kỳ Vân nghĩ rằng Tạ Vấn Uyên có ý định sâu xa, rõ ràng đã biết rằng cậu đang giả vờ, nhưng vẫn tiếp tục diễn kịch. Cậu không tin rằng Tạ Vấn Uyên thực sự chỉ muốn tìm kiếm vui vẻ, nhưng không biết được ý định thực sự của Tạ Vấn Uyên.

Chung Kỳ Vân nghĩ rằng Tạ Vấn Uyên đã sớm biết cậu không phải là Chu Hữu Linh, mà là người chịu tội thay Trần Ách Nhi. Cậu cũng hiểu rằng Tạ Vấn Uyên đã gửi những Áp giải quan sai đi để làm gì.

Tuy nhiên, Chung Kỳ Vân không thể đoán được suy nghĩ của Tạ Vấn Uyên, và cậu quyết định không nên cố gắng đoán nữa. Thay vào đó, cậu nghĩ rằng nên tránh né Tạ Vấn Uyên, vì người này quá khó đoán và có thể gây ra hậu quả không tốt.

Nghĩ đến đây, Chung Kỳ Vân lại nói: "Tạ đại nhân, ngài có lòng đại lượng, biết tôi chỉ là người chịu tội thay, hãy thả tôi đi đi. Tôi sẽ không quên ơn tình của ngài. Nếu ngài có yêu cầu gì, tôi sẽ báo đáp ngài dù phải vượt lửa qua sông."

Chung Kỳ Vân vẫn còn bị xích sắt tay, nhưng cậu đã may mắn chỉ bị thương nhẹ khi rơi từ xe chở tù xuống. Dù nhìn có vẻ đáng sợ, nhưng thực ra không nghiêm trọng lắm. Cậu đã cố gắng làm bộ không thể đi lại để có thể nghỉ ngơi một chút.

Trong những ngày qua, Chung Kỳ Vân đã quan sát Tạ Vấn Uyên và nhận thấy rằng y không thích vận động, thường ngồi trong xe ngựa đọc sách. Dù vóc dáng cao gầy, nhưng Tạ Vấn Uyên là một quan văn cổ đại, nên vũ lực của y có lẽ không cao.

Chung Kỳ Vân đã học qua võ thuật và có kinh nghiệm đấu tranh từ trước. Cậu đến từ một gia đình giàu có và được cha mẹ cho học võ thuật từ nhỏ. Chung Kỳ Vân hơi hơi híp mắt, suy nghĩ về tình huống của mình.

Dù thân thể hiện tại còn gầy yếu, nhưng Chung Kỳ Vân nghĩ rằng mình vẫn có thể xử lý được thư sinh này. Với suy nghĩ đó, cậu bất ngờ cười và nói: "Tạ đại nhân, tôi có một chuyện muốn hỏi ngài."

Tạ Vấn Uyên không biết Chung Kỳ Vân đang chuẩn bị làm gì, nên sắc mặt y không thay đổi và hỏi: "Như thế nào?"

Tuy nhiên, trước khi Tạ Vấn Uyên có thể trả lời, Chung Kỳ Vân bất ngờ bước nhanh về phía y và biến thiết liêu thành vũ khí sắc bén, gắt gao cuốn lấy cổ y. Động tác của Chung Kỳ Vân nhanh chóng và không có dấu hiệu của sự do dự.

Đứng sau Tạ Vấn Uyên, Chung Kỳ Vân nói với giọng điệu lạnh lùng: "Tạ đại nhân, ngài không biết mệnh của ngài và mệnh của tôi cái nào đáng giá hơn?"

Dây xích quấn chặt cổ Tạ Vấn Uyên, khiến y phải ngửa ra sau: "Ngươi muốn dùng ta để đổi lấy mạng sống của ngươi?"

Chung Kỳ Vân gật đầu: "Đương nhiên".

Tạ Vấn Uyên hỏi: "Ngươi cho rằng như vậy là có thể trốn thoát?"

Chung Kỳ Vân trả lời: "Không thể trốn cũng có thể kéo dài thời gian, không phải?"

Chung Kỳ Vân nói một cách thẳng thắn: "Hiện tại, tôi không có lựa chọn nào khác, nên tôi sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để sống sót."

Tạ Vấn Uyên cười khẽ: "Chỉ sợ, điều đó sẽ không xảy ra theo ý muốn của ngươi."

Chung Kỳ Vân cảm thấy có bẫy rập, nên cố gắng túm lấy Tạ Vấn Uyên hướng ngựa chạy đi. Tuy nhiên, cậu bất ngờ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, và khi hoàn hồn, cậu đã bị quăng ngã trên mặt đất.

Cổ của Chung Kỳ Vân đã bị Tạ Vấn Uyên, người mà anh ta cho là "tay trói gà không chặt", túm chặt. Chung Kỳ Vân không thể tin được điều này.

….

Eđit phần này thấy hài ông Vân thật sự=))), dù gì người ta cũng là tướng quân mà ảnh coi vợ mình như thư sinh trói gà ko chặt vậy đó.  
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play