Đáy lòng Chung Kỳ Vân trầm xuống, đang muốn giả ngu mất bò mới lo làm chuồng che giấu một phen, chỉ là còn chưa đợi cậu kịp làm gì, người còn lại vừa mới trợ giúp Chung Kỳ Vân thoát khốn - Chương Hồng đã vọt tới.

“Đại nhân!”

Tiếng gọi này khiến Tạ Vấn Uyên dời đi ánh mắt vốn đang chăm chú nghiền ngẫm Chung Kỳ Vân, nhìn về phía nguồn âm thanh.

Chương Hồng chỉ kịp xốc hàng rào gỗ lên, không chú ý tới Tạ Vấn Uyên bên này có tránh được móng ngựa hay không, vội vàng tiến lên dò hỏi: "Đại nhân, ngài không sao chứ?"

Diên Trách bị con ngựa phát điên kia dọa cho chân mềm nhũn, thấy thế vội vàng lấy ô từ trên xe ngựa, chạy tới che mưa cho Tạ Vấn Uyên.

Tạ Vấn Uyên hơi khoát tay áo: "Không sao.”

Dứt lời lại cụp mi nhìn về phía người “ngây ngốc” đang nằm rạp trên mặt đất.

Khóe miệng hơi nhếch lên, Tạ Vấn Uyên nói: "Chỉ là xe tù này bị phá hủy, gông đầu cũng không biết sao lại gãy, Chu Hữu Linh gặp sự cố lần này hẳn là bị thương.”

Diên Trách không biết tình hình thực tế, cho rằng chủ tử nhà mình lo lắng Chu Hữu Linh bị thương nên cũng chẳng nghĩ nhiều: "Đại nhân, người này làm ra chuyện xấu như vậy, ông trời cũng hận không thể đưa hắn đi. Ngài lo lắng cho hắn làm gì, chẳng bằng để cho hắn ngã gãy tay chân, thống khổ một trận, coi như bồi tội cho hai tỷ muội Ngô gia kia.”

Tạ Vấn Uyên nhìn Chung Kỳ Vân, ngược lại thập phần tán thành gật đầu: "Đúng vậy, nhớ tới hai tỷ muội Ngô gia kia, ta cũng hận không thể chém hai đao lên người Chu Hữu Linh.”.

Người bên phía Thục Châu một đường đi theo áp giải tù nhân, nịnh nọt nói: "Ai, Diên Trách tiểu ca nghĩ sai rồi, Tạ đại nhân và chúng ta cùng những người thô lỗ này không giống nhau, đại nhân lòng dạ từ bi như Bồ Tát, đối đãi với kẻ xấu vẫn mang vài phần nhân từ.”

Tạ Vấn Uyên nghe xong, tựa như hài lòng nở nụ cười, sau đó nói: "Nhưng mà phúc thẩm còn chưa kết thúc, tội của Chu Hữu Linh còn chưa hoàn toàn định ra, nếu trên đường áp giải để tù nhân thiếu tay thiếu chân..."

Nói tới đây hắn lo lắng sốt ruột: "Đến lúc đó nếu để cho người khác cho rằng chúng ta giở tư hình hành hạ phạm nhân, vậy..."

Mấy tên phụ trách áp giải kia kia thấy bộ dáng Tạ đại nhân từ kinh thành tới như vậy, trong lòng lại càng thêm khinh thường nhưng trên mặt vẫn tươi cười không thay đổi: "Đại nhân cứ yên tâm, đợi lát nữa ba người bọn ta kiểm tra kỹ càng cho tên này. Nhất định sẽ không để cho tên xấu xa Chu Hữu Linh này làm ô uế anh danh đại nhân.”

Tạ Vấn Uyên hài lòng gật đầu nói: "Chỉ là cái kia xe tù đã ngã hỏng rồi, tối nay nên an bài hắn ở nơi nào?"

“Lều lớn của An Trát nhiều nhất chỉ có thể ở năm người, nếu thêm Trần Ách nhi này......”

Tạm thời không nhắc đến Trần Ách Nhi là một tên điên điên khùng khùng, nhưng mùi hôi thối của lao ngục chưa được gột rửa sạch sẽ, bọn họ không chịu nổi.

“Cái này...... "

Bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau, mới cắn răng nói: "Dù sao Chu Hữu Linh cũng đã điên rồi, xiềng tay hắn lại rồi trói ở ngoài đại trướng..."

Lời này còn chưa nói xong, mấy tên Giải Sai* đã thấy Tạ Vấn Uyên nhíu mày, nhớ tới chuyện vừa rồi Tạ đại nhân còn lo lắng, bọn họ mới đảo mắt, nói: "Vậy để hắn cùng năm người bọn ta chen chúc cùng một cái trướng đi.”

*Giải Sai là người áp giải tù nhân.

Tạ Vấn Uyên nghe vậy, khẽ thở dài: "Vậy phải làm phiền mấy vị rồi.”

“Không phiền không phiền, là việc tiểu nhân nên làm.”

Chung Kỳ Vân đang nằm úp sấp trên mặt đất giả ngu, nghe xong đoạn đối thoại này trong lòng càng nghi hoặc. Chẳng lẽ, vừa rồi Tạ đại nhân không nhìn ra cậu giả ngu?

Ba ngày nay, mặc dù chỉ có mấy người áp giải, nhưng Tạ đại nhân này phần lớn thời gian đều ngồi trong xe ngựa, thỉnh thoảng mới ra ngoài phơi nắng.

Chung Kỳ Vân không thấy y ra lệnh, cho nên không rõ rốt cuộc y là người như thế nào.

Thoạt nhìn mặt mũi là một kẻ rất khôn khéo......

Nhưng từ cuộc đối thoại vừa rồi, sao hắn lại cảm thấy Tạ đại nhân này kỳ thật là một kẻ nhát gan như chuột, còn thích nghe người ta nịnh nọt?

Trong lòng Chung Kỳ Vân trở nên bồn chồn, chẳng lẽ đây chính là giẻ cùi tốt mã sao*?

*Giẻ cùi tốt mã ý chỉ người nhìn bề ngoài thông minh tốt đẹp nhưng thực chất bên trong mục nát ngu dốt.

Cũng có thể người này hiện tại đang diễn trò?

Nhưng vì sao y lại diễn trò? Chung Kỳ Vân nghĩ, nếu đổi lại là cậu, phát hiện có người ở trước mặt cậu giả ngây giả dại, cậu thế nào cũng phải giải quyết tai họa ngầm này trước, để tránh dẫn lửa thiêu thân.

Nhưng mặc kệ Tạ đại nhân này là thật sự không nhìn ra hay là giả vờ không nhìn ra nhằm chuẩn bị tính toán khác. Đây chính là chuyện liên quan đến tính mạng, bây giờ Chung Kỳ Vân không dám vọng động, nếu giờ khắc này cậu bại lộ, không cần nghi ngờ, phía trước chỉ có một con đường chết.

Cho nên chờ mấy tên Giải Sai đem người “bị thương ở chân” là cậu nâng dậy, cậu vẫn giả vờ là một Trần Ách nhi vừa ngốc vừa câm như cũ.

Trận mưa to gió lớn này ước chừng rơi hết một đêm.

Ngày thứ hai mưa tạnh đã là bình minh. Trên đường lầy lội không chịu nổi. Một hàng sáu người đều có ngựa, thật ra có thể cưỡi trên ngựa chậm rãi đi lại, chỉ là hôm qua xe tù bị hủy, tên tội phạm tội ác tày trời còn “bị thương ở chân” đứng lên còn khó khăn, chớ nói chi là đi lại.

Giải Sai nhìn Trần Ách Nhi ngồi phịch dưới đất, kéo sống kéo chết cũng đứng không nổi, tức giận nói: "Vậy có thể làm sao đây?Tên ngốc này ngựa thì không biết cưỡi, đường cũng chẳng thể đi, cũng không thể để chúng ta cõng hắn đến Kinh Triệu thành chứ?"

Chung Kỳ Vân ngây ngốc nhìn về phía trước, trong lòng lại cười: Là một chủ ý không tồi.

"Vậy cũng không thể để cho hắn ngồi vào trong xe ngựa của đại nhân chúng ta được?"

Diên Trách nhìn Chu Hữu Linh có chút ghét bỏ vội la lên: "Còn thể ra thống gì nữa!"

Đêm qua, hắn ta ở trong trướng với "Chu Hữu Linh" một đêm, bị hun đến mức chịu không nổi, một đêm không ngủ được. Hiện tại, hắn ta quả thực không rõ đêm qua rốt cuộc là ở ngoài trướng dầm mưa hay là bị nhốt trong trướng.

Bị hun càng khổ.

Tạ Vấn Uyên cúi đầu nhìn Trần Ách nhi đứng không dậy nổi, trong lòng buồn cười, một hồi lâu mới lên tiếng: "Vậy để cho hắn ngồi vào cột buồm phía sau xe ngựa. Qua mấy ngày nữa tới phủ Quảng Nguyên thì mượn xe tù của phủ nha chỗ đó là được.”

“Tuân mệnh.”

Chờ Giải Sai nâng Trần Ách nhi lên cột buồm sau lưng để hắn ngồi xuống, lúc này mới xem như có thể yên ổn lên đường.

Chung Kỳ Vân ngồi ở bên cạnh xe ngựa, nghĩ đến vừa rồi Tạ đại nhân kia theo như lời “qua mấy ngày nữa" sẽ đến phủ Quảng Nguyên, đến lúc đó lại bị nhốt vào xe tù, cậu muốn chạy sẽ không dễ dàng như bây giờ.

Cậu vẫn là chờ không được.

Thời gian kế tiếp, Chung Kỳ Vân lại tỉ mỉ quan sát vị Tạ đại nhân kia. Người này vẫn giống như vài ngày trước, phần lớn thời gian đều ở trong xe ngựa, lúc trời trong xanh, sẽ đi ra cưỡi ngựa, đi một chút không có gì khác thường, cũng không quá chú ý đến cậu.

Chẳng lẽ ngày đó, y thật sự không phát hiện ra?

Chung Kỳ Vân nghĩ thầm.

Kỳ thật ban đêm tối như vậy, muốn thấy rõ cũng không dễ dàng, huống chi dưới tình huống như vậy ngoại trừ hắn biết bản thân đang giả vờ, còn người khác nhìn thấy cái chớp mắt kia, cũng sẽ chỉ coi cậu là bị dọa sợ mà thôi, sẽ không nghĩ cậu đang giả ngu. Có lẽ chỉ là do trong lòng cậu lo lắng nhiều, Tạ đại nhân này kỳ thật căn bản cũng không nhận ra được cậu không thích hợp.

Nghĩ như vậy, mặc dù Chung Kỳ Vân vẫn còn chút lo lắng, nhưng cũng chỉ có thể lên kế hoạch mau chóng hành sự.

Thật ra, giờ phút này cậu quả thực thống hận chính mình năm đó đối với lịch sử không có một chút hứng thú nào. Cậu giả câm nhiều ngày như vậy, chỉ từ trong miệng người khác nghe được đôi câu vài lời có liên quan đến triều đại này, chỉ đoán được Thục Châu cậu vừa rời đi chính là Thành Đô hiện đại đi? Bởi vì từ khẩu âm cậu có thể nghe ra được. Nhưng đô thành "Kinh Triệu"...... Chung Kỳ Vân cũng có chút mơ hồ, trong lịch sử triều đại nào có đô thành gọi là “Kinh Triệu”? Còn Tạ đại nhân này, đến tột cùng là nhân vật nào trong lịch sử? Hoặc căn bản y chính là một người qua đường Giáp không có năng lực lưu danh trong sử sách?

Không rõ thân phận Tạ Vấn Uyên, cậu cũng không biết người Tạ đại nhân này có đáng tin hay không hoặc là rốt cuộc có nên đề phòng hay không...

Cậu không có đầu mối.

Nhưng nhìn phủ Quảng Nguyên càng ngày càng gần, trong lòng Chung Kỳ Vân lại càng lo lắng. Không dám hành động thiếu sư nghĩ, lại cũng không thể cứ nằm im chờ chết......

Không thể chờ chết như vậy, lại quan sát thêm hai ngày, nếu có địa phương nào thích hợp, cậu phải lập tức tìm cái cơ hội đào tẩu...

Cũng may trong lòng mấy tên Giải Sai kia biết cậu là Trần Ách nhi. Trước đó vài ngày, ban đêm trông coi còn chặt hơn, mấy ngày nay thấy cậu ngây ngốc, trông coi cũng không nghiêm như vậy nữa.

Lại qua một ngày, đoàn người áp giải tù nhân không thể vượt qua ngọn núi Giá Bút sừng sững trước khi màn đêm buông xuống, đành phải ngủ dã ngoại lần nữa.

Ngày mai vượt qua ngọn núi này là đến phủ Quảng Nguyên, ra khỏi phủ Quảng Nguyên vượt qua núi Đại Ba là cũng đến địa giới Hán Trung. Bên kia không có nhiều núi như vậy, đất liền bằng phẳng, có thể đi nhanh một chút, đến lúc đó không tới mấy ngày là có thể đến kinh thành.

Đất Ba Thục nhiều núi non, thời tiết lại càng âm tình bất định, đường xá nói là trèo đèo lội suối, phơi nắng dầm mưa cũng không ngoa. Ở trong núi này bị giày vò nhiều như vậy, mọi người đều mệt mỏi không chịu nổi, thấy sắp rời khỏi đất Ba Thục, trong lòng tự nhiên đều vui vẻ lên không ít.

Trong màn đêm nổi lửa, ba tên Giải Sai lấy ra một chút rượu ngon hôm qua mua ở quán trà ven đường vừa đốt lửa vừa hâm nóng, liền chạm cốc cùng lương khô.

Hôm nay trăng sao chiếu sáng khắp trời, tâm tình Tạ Vấn Uyên cũng tốt hơn không ít, thấy mấy người kia cũng không có uống rượu quá độ nên không có trách móc nặng nề.

Đợi ăn đồ nhắm uống rượu ngon xong, Tạ Vấn Uyên mới lên tiếng: "Hôm nay ngủ sớm, ngày mai chúng ta khởi hành sớm một chút.”

“Vâng, đại nhân.”

Giờ tý, mặt trăng đã lên cao, chung quanh ngoại trừ tiếng gió, cũng chỉ có tiếng ngáy của mấy người đã ngủ say. Hô hấp của Giải Sai canh giữ Chung Kỳ Vân cũng trầm dần, lúc ngủ còn khò khè mấy tiếng, Chung Kỳ Vân chậm rãi mở hai mắt đang nhắm chặt ra.

Những Giải Sai này mặc dù trông coi không nghiêm, nhưng hẳn là thói quen quanh năm dưỡng thành, gông đầu, xiềng tay, xiềng chân ba cái chìa khóa, ba Giải Sai mỗi cái cầm một cái. Gông đầu bởi vì chuyện ngoài ý muốn bị hủy, là một chuyện tốt; xiềng tay bất động cũng không sao cả, nhưng muốn chạy trốn, cho dù như thế nào cậu cũng phải đem xiềng chân tháo ra, bằng không mỗi lúc di chuyển lại đinh đinh đang đang, cậu làm sao mà trốn?

Cho nên, Chung Kỳ Vân đã sớm chuẩn bị động thủ với Giải Sai cầm chìa khóa xiềng chân này.

Nghĩ tới đây, Chung Kỳ Vân nín thở ta, chậm rãi vươn tay sờ chìa khóa xích chân bên hông Giải Sai.

Đợi đầu ngón tay đụng tới đầu chìa khóa kia, liền cẩn thận từng li từng tí đẩy chìa khóa, đồng thời càng chú ý trạng thái của tên Giải Sai kia.

Thời gian trôi qua từng chút một, cả người Chung Kỳ Vân đã mồ hôi đầm đìa, chỉ thấy chìa khóa vừa rút ra một nửa, Chung Kỳ Vân còn chưa thở phào một hơi, Giải Sai lại đột nhiên giật giật!

Chung Kỳ Vân hết hồn hết vía, thu tay về, nhắm chặt hai mắt lại.

Nhưng cũng may Giải Sai chỉ hừ một tiếng, gãi gãi mặt, lại chìm vào giấc ngủ say. Chung Kỳ Vân thở nhẹ một hơi, chờ đợi một lát, cậu lại vươn tay ra, lần này ngược lại tương đối thuận lợi, móc ra chìa khóa.

Chìa khóa tới tay, Chung Kỳ Vân chậm rì rì ngồi xổm xuống, mượn một trận gió thổi qua khiến chạc cây xì xào rào rạc che lấp, cởi bỏ xiềng chân.

Sau một khắc, Chung Kỳ Vân nằm sấp trên mặt đất, lặng lẽ không một tiếng động chậm rãi bò ra ngoài.

Đoạn đường này mặc dù ngắn, nhưng tim cậu lại đập như trống bỏi, đợi bò đến một khoảng cách nhất định, cậu mới chân đạp đất bằng, khom người bước nhanh vào trong rừng...

Bãi đất dưới chân núi trống trải, ba tên Giải Sai hoàn toàn không biết tù nhân bọn họ áp giải đã chạy trốn mà vẫn ngủ ngon lành.

Một lát sau, Chương Hồng đi tới trước xe ngựa nhẹ nhàng gõ gõ: "Đại nhân, hắn... trốn rồi..."

Tạ Vấn Uyên ngồi trong xe ngựa mở hai mắt, đôi mắt kia chứa đầy hứng thú nồng đậm chưa từng có.

“Chờ thêm chút nữa.”

"Làm sao ngài biết..." Chương Hồng đến bây giờ vẫn không nghĩ ra, tại sao "Trần Ách nhi" kia lại đúng như đại nhân nói, hắn không phải là kẻ ngốc?

Tạ Vấn Uyên bỗng nhiên nhẹ giọng cười nói: "Người sinh ra có đôi mắt sáng như vậy, làm sao có thể là một kẻ ngốc được?"
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play