"Ngươi là không sợ chết hay sao? Bị thương như vậy mà không chịu tĩnh dưỡng cho tốt?"
Tây viên của Hồ phủ có một hồ sen rộng tám mẫu, giữa mùa hè, nước xanh biếc khắp ao, sen hồng nở rộ, cảnh sắc thực sự tuyệt đẹp. Hồ Nham Chương mỗi khi vào hạ đều mời bạn bè tới phủ thưởng hoa, uống trà.
Chỉ là bây giờ không phải giữa hè, trong hồ ngoài một mặt nước trong veo ra thì chẳng còn gì khác, nước bùn không vấy bẩn, sen tàn không điểm xuyết, cảnh sắc lạnh lẽo tiêu điều. Giờ đã gần chạm đông, gió rét buốt lạnh thấu xương, vậy mà Chung Kỳ Vân lại đứng thẳng tắp giữa cơn gió lạnh này, chẳng phải có bệnh thì là gì?
Tạ Vấn Uyên khẽ nhíu mày, nhẹ đến mức khó nhận ra, lại thấy phía trước, Chung Kỳ Vân nghe tiếng quay đầu, khóe miệng nhếch lên cười với y:"À, thì ra là Tạ đại nhân. Không ngờ lại gặp ngài ở đây."
Chung Kỳ Vân từ trên xuống dưới đánh giá Tạ Vấn Uyên, thấy y vận cẩm y tơ lụa, ăn mặc chỉnh tề trang trọng, không cần nghĩ cũng biết người này là đang chuẩn bị đi dự tiệc sinh nhật của đại tiểu thư nhà họ Hồ.
"Tạ đại nhân còn trách tôi sao, ngài chẳng phải cũng không chịu nghỉ ngơi cho tốt?" Nói đến đây, khóe miệng Chung Kỳ Vân khẽ cong lên, nụ cười trở nên ý vị khó lường:"Tôi nghe nói, ngài bị thương rất nặng?"
Khi trước lúc cậu đang chữa trị trong phòng, có nghe đồ đệ của Hoàng đại phu nhắc đến, thương thế của Tạ Vấn Uyên dường như không mấy khả quan, hình như trong lúc giao đấu đã bị tổn thương đến phế phủ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play