"Hoàng đại phu, thương thế trên người ta có nghiêm trọng không?"
Trong phòng sương phía tây phủ họ Hồ, bởi vì trên người Tạ Vấn Uyên có vết thương do đao chém, cần phải cởi y phục để băng bó, nên người khác không tiện ở lại. Lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người, vị đại phu áo đen họ Hoàng và Tạ Vấn Uyên.
Tạ Vấn Uyên ngồi bên cạnh chiếc giường lớn chạm khắc hoa bằng gỗ lê, đợi đại phu băng bó xong vết thương ở cánh tay, liền mở miệng hỏi tình hình vết thương.
"Tạ đại nhân cứ yên tâm, trên người ngài tuy có hai chỗ bị đao thương, nhưng đều không nặng, lúc giao chiến cũng không bị nội thương. Trước đó ngài hôn mê, hiện giờ thể lực và tinh thần suy yếu, chẳng qua là do lúc ở trong biển lửa hít phải quá nhiều khí độc, hô hấp khó chịu mà ngất đi thôi, không có gì đáng ngại. Lát nữa lão phu sẽ kê cho ngài vài thang thuốc thanh nhuận, mỗi ngày sắc uống ba lần, không cần hai ngày là có thể hồi phục."
Toàn thân Tạ Vấn Uyên loang lổ vết máu, thoạt nhìn liền toát ra sát khí lạnh lẽo kinh người, khiến người khác nhìn mà rùng mình. Thế nhưng, phần lớn máu kia chỉ là do bị dính phải máu của bốn tên sát thủ, thật ra ngoài vết thương do đao chém sâu trên cánh tay, y căn bản không bị thương gì đáng kể.
Điều này, so với bất kỳ ai, Tạ Vấn Uyên đều hiểu rõ hơn cả.
Chỉ là...
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT