Đám công nhân kia tuy rằng ai nấy đều cao to lực lưỡng, nhưng lại cực kỳ e dè Bùi Dữ. Gần đây khí chất anh càng thêm lạnh lùng, tay áo sơ mi xắn lên để lộ cánh tay rắn chắc, cơ bắp mạnh mẽ, cả người tỏa ra hơi thở cường thế khiến người ta không dám lại gần. Huống chi biệt thự này lại được trang trí theo kiểu quái dị, ai lại đem cả căn nhà bọc lưới sắt như vậy chứ? Nhìn thế nào cũng thấy có gì đó rất đáng sợ, cứ như vào được rồi thì đừng hòng ra.
Bởi vậy, tốc độ làm việc của họ được thúc đẩy đáng kể. Chỉ trong một buổi trưa, hơn mười chiếc xe hàng đã được dỡ sạch. Sau khi Bùi Dữ xác nhận không có sai sót gì, bọn họ vội vã rời khỏi biệt thự, xe chạy biến trong chớp mắt, chẳng buồn ngoái đầu lại.
Ôn Xu lập tức từ vai Bùi Dữ nhảy xuống, dáng vẻ như cáo mượn oai hùm, “meo” lên một tiếng, làm bộ như chính mình đã dọa họ chạy mất. Động tác này khiến Bùi Dữ không nhịn được cười, nhưng lại sợ Tiểu Miêu ngượng ngùng, đành cố nhịn không phát ra tiếng.
Bùi Dữ cười nhẹ, nói:
“Đêm nay ăn cá hồi với trứng gà nhé, còn có cả dâu tây sấy lạnh nữa. Tiểu Miêu thích không?”
Ôn Xu dụi dụi mặt vào anh, “Meo ô ~”
Cá hồi là lúc mua biệt thự tiện tay gom luôn, người và mèo đều có thể ăn, không cần nấu nướng. Chỉ cần cắt lát, bày ra đĩa, thêm một lòng đỏ trứng sống ở giữa là được — Tiểu Miêu có thể ăn luôn.
Ôn Xu đặc biệt mê món cá hồi và trứng gà. Khi Bùi Dữ bắt đầu dọn bàn, cô đã sớm ngồi chồm hổm bên chân anh, miệng liên tục “meo meo”. Bùi Dữ vừa động, cô cũng lon ton bước theo, giống như một món đồ trang trí sống vậy.
Bùi Dữ thì chỉ đơn giản nấu một bát mì trứng. Trong kiếp trước anh từng sống sót nhiều năm giữa tận thế, nhờ dị năng mạnh mẽ nên chuyện ăn uống không bao giờ là vấn đề. Sau khi trọng sinh, anh cũng chẳng còn quá nhiều hứng thú với việc ăn uống nữa.
Sau bữa tối, Bùi Dữ lại chơi với Tiểu Miêu một lúc, sau đó bế cô lên tầng hai đi ngủ.
Thời gian này, Tiểu Miêu luôn ngủ rúc vào cổ anh.
Đêm đầu tiên ở biệt thự, một người một mèo đều thả lỏng hoàn toàn, rất nhanh chìm vào giấc mộng.
Ngoài cửa sổ, theo thời gian trôi đi, ánh trăng lạnh lẽo ban đầu dần trở nên tối tăm, rồi bị sắc đỏ đậm thay thế, cả thế giới chìm vào một mảng huyết sắc u ám.
Nhiều cú đêm nhanh chóng phát hiện dị tượng này, thi nhau rút điện thoại quay video đăng lên mạng xã hội. Chỉ chốc lát sau, video liền viral khắp nơi. Có người đùa nói tận thế sắp đến, vừa nói vừa run, tay vẫn lướt điện thoại khi nằm trên giường.
Không ai ngờ, một tai họa mang tính toàn cầu lại thật sự lặng lẽ ập xuống ngay trong đêm ấy.
Trăng đỏ vẫn ở trên cao không có vẻ gì là sắp lặn. Đến nửa đêm, nhiều người cảm thấy có gì đó bất thường liền định kéo rèm cửa, nhưng lúc ấy đã muộn. Trong một đêm, vô số người rơi vào giấc ngủ sâu, sáng hôm sau tỉnh lại sẽ thành cái dạng gì, tất cả đều trông vào vận may.
Ôn Xu bị một luồng sóng nhiệt nóng rực đánh thức. Mơ màng mở mắt, cô hoảng hốt giật mình bật dậy, phát ra một tiếng “meo” đầy hoảng sợ.
“Meo!”
Sao lại có nhiều máu như vậy?
Nhìn kỹ lại mới phát hiện không phải máu, mà là ánh trăng đỏ ngoài cửa sổ hắt vào. Cô hướng ra ngoài nhìn, trăng máu trên cao, to tròn khác thường, quỷ dị đến rợn người, mang theo điềm gở bao phủ vạn vật.
Cô hơi sợ hãi, rụt về phía chủ nhân, định đánh thức anh, rồi phát hiện luồng nhiệt nóng bỏng ấy chính là phát ra từ người Bùi Dữ.
Ôn Xu sững sờ.
Rõ ràng Bùi Dữ nói với cô tận thế sẽ giáng xuống vào tối mai, sao bây giờ đã xảy ra rồi? Rốt cuộc lần này Bùi Dữ là đang biến dị, hay là đang thức tỉnh dị năng?
Nhưng bất kể là cái gì, cô — một con mèo — mà rời khỏi chủ nhân trong thời loạn thế này, chỉ có đường chết. Dù sao cũng là chết, thà cược một lần, tin rằng Bùi Dữ chỉ là sớm thức tỉnh thôi.
Tim Ôn Xu đập thình thịch. Cô căng thẳng rúc bên mép giường, đôi mắt tròn xoe dõi chằm chằm về phía Bùi Dữ, ánh mắt đầy sợ hãi và lo lắng.
“Meo ô…”
Chủ nhân, đừng chết… anh ngàn vạn lần đừng chết…