Bùi Dữ hoàn toàn không biết tận thế đã đến sớm. Anh không phòng bị gì cả, liền bắt đầu phát sốt, nhiệt độ cao khiến đầu óc anh mơ hồ, cơ thể mềm nhũn, đến cả việc mở mắt cũng không thể, ý thức thì hỗn loạn, mơ mơ màng màng.

Trong đầu anh loạn thành một mớ. Anh nghĩ đến Tiểu Miêu cô đơn, rồi lại nghĩ đến cái chết thảm của cô và anh ở kiếp trước, cuối cùng hình ảnh dừng lại ở đám người từng phản bội anh.

Anh đã từng cứu họ, từng gọi họ là đồng đội, là anh em — kết quả tất cả lại là một lũ bội bạc, còn có cả kẻ thù giả dạng bạn thân âm thầm ẩn náu suốt hai năm.

Bao lần vào sinh ra tử giờ chỉ là trò cười.

Trong mộng, ký ức kiếp trước không ngừng tái hiện. Hận ý trong lòng Bùi Dữ ngày càng bốc cao. Khi tầm mắt bắt đầu mơ hồ vì máu huyết xông lên, anh bỗng cảm nhận được một vật mềm mại nho nhỏ ghé vào ngực mình. Cảm xúc cuồng loạn như bị chặn lại, ngưng đọng trong phút chốc.

Tại hiện thực — Tiểu Miêu đang lo lắng nhìn anh. Cơ thể anh khi thì nóng hừng hực, khi lại lạnh như băng. Lúc nóng cô chẳng thể làm gì, nhưng khi lạnh, cô có thể sưởi ấm cho anh.

Ôn Xu bèn rúc vào lòng Bùi Dữ, dùng thân thể nhỏ bé đầy lông mềm mượt để truyền hơi ấm cho chủ nhân.

Lần đầu làm mèo, kiếp trước làm người cô cũng chưa từng nuôi mèo bao giờ, không biết nằm đè lên ngực người ta có thể làm họ khó thở. Cũng may Tiểu Miêu nhẹ bẫng, Bùi Dữ rất nhanh lại từ lạnh run chuyển sang sốt cao.

Bất đắc dĩ, cô lại lùi về nằm bên cạnh gối anh, vừa mệt rã rời, vừa lo đến không ngủ được. Đầu mèo ong ong, mắt thì rưng rưng.

Đến khoảng 6 giờ sáng, ánh trăng mới dần khôi phục bình thường. Nhật nguyệt luân phiên, một ngày mới trong sự bất an của hàng triệu người bắt đầu.

Sau rạng đông, nhiều người phát hiện người thân, bạn bè của mình sao gọi mãi không tỉnh. Họ vội vàng đưa tới bệnh viện. Mười người thì có tới sáu người cần cấp cứu. Lượng bệnh nhân khổng lồ khiến bệnh viện toàn cầu quá tải ngay tức thì. Nhân lực và thiết bị đều thiếu thốn, một số quốc gia buộc phải tuyên bố chỉ tiếp nhận công dân trong nước điều trị.

Cùng lúc đó, khắp nơi trên thế giới xuất hiện những kẻ giống người nhưng lại cắn người trên phố. Họ run rẩy bất thường, mê mẩn máu tươi và thịt sống, miệng khô như lửa đốt nhưng lại không uống nổi một giọt nước. Những điều này khiến nỗi sợ hãi trong lòng con người ngày càng lớn, người thông minh đã bắt đầu tích trữ vật tư và tìm kiếm nơi trú ẩn an toàn.

Vật tư bị cướp mua điên cuồng. Một số tiểu thương tranh thủ tăng giá bán hàng, hốt về một khoản lớn, nhưng nhiều thương nhân khác thì chọn cách đóng cửa, tạm thời ngừng kinh doanh.

Dĩ nhiên, đó là chuyện sau này. Hiện tại, đa số nhân loại vẫn đang trong trạng thái ngơ ngác, chưa ai thật sự nghĩ rằng… tận thế đã tới.

Tại biệt thự, Bùi Dữ — người hôn mê suốt một đêm — rốt cuộc cũng mở mắt. Thân thể suy yếu vì sốt cao kéo dài khiến mắt anh chưa hoàn toàn tỉnh táo, liền nghe thấy bên tai truyền đến tiếng kêu uất ức của Tiểu Miêu:

“Meo …”

Tiểu Miêu như muốn khóc, vừa “kể” ra hết lo lắng trong lòng, vừa dụi đôi mắt mèo long lanh nước vào ngực Bùi Dữ, dáng vẻ nhỏ bé đáng thương khiến ai nhìn cũng xót xa.

Bùi Dữ lập tức bừng tỉnh khỏi cơn mê, một tay ôm lấy Tiểu Miêu, ngồi dậy, đưa cô lên trước mặt rồi hôn một cái:

“Làm Tiểu Miêu lo lắng rồi. Không ngờ tận thế lại đến sớm như vậy, khiến Tiểu Miêu cũng bị đói lả.”

Tiểu Miêu lo lắng nhìn anh, tuy rằng cô chẳng thể nói tiếng người, nhưng giờ phút này, Bùi Dữ theo bản năng vỗ nhẹ đầu cô, dịu dàng nói:

“Không cần lo, tôi không sao.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play