Biệt thự rất rộng, còn có cả tầng hầm vốn dùng làm hầm rượu, giờ được tận dụng làm kho vật tư. Tầng một là bếp, phòng khách, phòng ăn và nhà vệ sinh. Góc gần cửa sổ sát đất trong phòng khách có một căn phòng nhỏ hồng nhạt dành riêng cho mèo, bên cạnh là nhà cây siêu to, bàn cào móng và các máy cho ăn, lọc nước tự động.
Các phòng vệ sinh đều được chia làm hai: một bên cho Bùi Dữ, một bên chuyên biệt cho Tiểu Miêu.
Ôn Xu vừa bước vào đã bị không gian này làm cho choáng ngợp. Dù kiếp trước cô sống trong nhà giàu, nhưng so với nơi này vẫn còn kém một bậc.
Trong mắt người là phòng khách rộng rãi, trong mắt mèo lại giống như công viên giải trí thu nhỏ.
Thông thường, mèo khi tới nơi ở mới sẽ cảnh giác, có thể không ăn không uống, trốn hoặc nổi điên. Nhưng Ôn Xu vốn không phải mèo thật, nên không hiểu rõ những tập tính đó. Vừa chạm đất, cô đã nghển cổ xù lông, vung đuôi bông to đi dạo khắp nơi – chân ngắn chạy loắt choắt, cực kỳ đáng yêu.
Bùi Dữ không nhịn được, xấu xa vớt cô lên, hôn một cái, đổi lấy tiếng kêu nghi hoặc và ánh mắt kinh ngạc từ cô.
Anh nhéo nhéo móng mèo, cười: “Tiểu Miêu đáng yêu quá, tôi không kìm được. Để chuộc lỗi, tối nay làm bữa tối thật ngon cho Tiểu Miêu bồi tội.”
Nghe đến đồ ăn, Ôn Xu lập tức thả lỏng, “meo~” một tiếng mềm mại.
Bùi Dữ lại hôn cô thêm cái nữa, rồi thả cô xuống, vỗ vỗ mông: “Đi chơi đi.”
Tiểu Miêu rũ rũ bộ lông, tiếp tục hành trình khám phá ngôi nhà mới.
Dạo gần đây, Bùi Dữ cứ thỉnh thoảng lại ôm hôn cô, Ôn Xu cũng đã quen. Có khi cô còn chủ động dụi dụi làm nũng.
Dù sao cô cũng chỉ là một con mèo, thọ ngắn, không thể biến lại thành người, càng chẳng cần ngại ngùng.
Khi cô đang tham quan, đội xe vận chuyển cũng đến. Tổng cộng hơn chục xe, mỗi chiếc đầy ắp thùng chứa vật tư. Trong đó khoảng 30% là thức ăn cho mèo, đồ hộp, cát vệ sinh, quần áo, snack, bổ sung dinh dưỡng; 50% là đồ dùng sinh hoạt, thuốc bổ, vitamin; 20% còn lại là thực phẩm cho người.
Thức ăn mèo chủ yếu là đồ hộp và sấy khô – dễ bảo quản nên mua rất nhiều. Còn đồ ăn cho người, Bùi Dữ đã bàn bạc sẵn với thương gia – thực phẩm đông lạnh sẽ chuyển đến kho hàng vào sáng mai. Đúng ngày tận thế, anh mới thức tỉnh dị năng, nên cần để ở kho tạm một đêm rồi hôm sau mới thu vào không gian, như vậy sẽ tiện hơn.
Sân biệt thự rất nhanh đã đầy thùng lớn nhỏ, những thứ không đặt được đều chuyển vào phòng khách.
Thấy người lạ, Ôn Xu lập tức lẻn đến bên chân Bùi Dữ, ngửa đầu kêu nũng nịu.
Trong mắt cô, mấy nhân viên này cao lớn như người khổng lồ – khiến cô hoàn toàn mất cảm giác an toàn.
Bùi Dữ đang đối chiếu giấy tờ với nhân viên, nghe tiếng mèo kêu liền cúi xuống bế cô lên vai, một tay ôm che chắn, một tay vẫn xử lý giấy tờ.
Dù không nói gì, nhưng Ôn Xu vẫn cảm thấy an tâm tuyệt đối, ngoan ngoãn nằm trên vai anh, mở to mắt mèo tròn xoe giám sát việc dỡ hàng.