Ôn Xu tỉnh lại trong một cơn nóng như thiêu đốt. Vừa mở mắt ra, đập vào mắt cô là những cành liễu ngoài cửa sổ đang đung đưa theo gió và bầu trời xanh trong với những đám mây trắng trôi lững lờ.

Cô ngơ ra một lúc, chớp chớp mắt khó hiểu rồi nghiêng đầu nhìn xung quanh để xác định mình đang ở đâu.

Đây là một phòng khách hoàn toàn xa lạ. Nội thất xung quanh trông đều rất lớn so với cô, phong cách trang trí thì sang trọng, tinh tế – rõ ràng là nhà người có tiền. Nhưng cô chắc chắn một điều: cô chưa từng đến nơi này. Đây không phải là căn nhà cô đã sống suốt 20 năm qua, cũng không phải bệnh viện – nơi đầy mùi thuốc sát trùng.

Huống gì… cô còn nhớ rất rõ, mình đã chết rồi.

Ôn Xu cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra, cảm giác như mình vẫn đang mơ. Cô chống người định đứng dậy xem thử rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra, nhưng vừa nhúc nhích thì…

Rầm!

Cả người cô chúi về phía trước, mặt đập thẳng vào ghế sofa!

“Meo!”

Đau quá!

Khoan… tiếng mèo kêu ở đâu ra vậy??

Cô đột ngột cúi xuống nhìn tay mình – nhưng thay vì bàn tay thon gọn trắng trẻo, giờ đây là... một đôi chân mèo lông xù!!

“Meo meo meo!!!”

Cô không phải người nữa?!

Ôn Xu nhìn chằm chằm vào "móng vuốt mèo" của mình, đôi mắt tròn xoe hiện đầy vẻ bàng hoàng. Khuôn mặt mèo nhỏ lông xù cộng với biểu cảm ngơ ngác của cô thực sự đáng yêu đến mức khiến người khác không thể rời mắt.

Đúng lúc đó, một giọng cười trầm thấp vang lên bên tai. Cô chưa kịp phản ứng gì thì cổ đã bị một bàn tay to chắc khỏe nhấc bổng lên.

Cô giật mình vùng vẫy, bốn cái chân ngắn loay hoay trong không trung, cái đuôi cũng quẫy lia lịa.

“Meo!”

Không đợi cô phản kháng thêm, bàn tay kia nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Một tay khác bắt đầu vuốt lưng cô, cảm giác tê tê chạy dọc cơ thể khiến cô rùng mình – tai mèo cũng bất giác giật giật, hơi muốn trốn.

Cảm giác này… kỳ lạ quá!

Người đàn ông tên Bùi Dữ ôm bé mèo nhỏ trong lòng, môi khẽ cười – tâm trạng trông có vẻ rất tốt.

Nhìn bé mèo nhỏ năng động dễ thương trong lòng, anh cảm thấy như được chữa lành. Đáng tiếc, ở kiếp trước, anh đã không bảo vệ được bé mèo. Bé mèo bị người ta bắt đi, bị hành hạ đến chết. Hình ảnh máu me tang thương đó, suốt đời anh không quên.

Nghĩ đến chuyện kiếp trước, nụ cười trong mắt Bùi Dữ chợt tắt, chỉ còn lại sự lạnh lẽo.

Lần này sống lại, anh sẽ không để những kẻ đó yên ổn nữa. Và Tiểu Miêu này… anh nhất định sẽ bảo vệ đến cùng.

Cảm nhận được khí lạnh toát ra từ người đàn ông, Ôn Xu trong hình hài mèo cảm thấy bất an. Từ sau khi biến thành mèo, giác quan của cô dường như nhạy bén hơn hẳn. Tuy vẫn chưa hiểu vì sao mình chết rồi lại sống lại, lại còn biến thành mèo, nhưng cô là kiểu người rất "chill", chấp nhận thực tại nhanh chóng. Cô bình tĩnh lại rất nhanh.

Chỉ là… chủ nhân mới này trông như đang có chút cảm xúc bất ổn thì phải…

Bùi Dữ bị mèo con trong lòng với bộ lông xù dựng đứng kéo khỏi mớ ký ức đen tối. Anh lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng xoa đầu cô mèo, dịu dàng nói:

“Tiểu Miêu hôm nay ngoan quá. Cho ăn đồ hộp nè.”

Ôn Xu – giờ là một linh hồn con người bị nhốt trong thân mèo – không dám nói tiếng nào. Cô vội cuộn tròn người lại như một cục bông, sợ bị phát hiện.

Là con gái một trong nhà, từ nhỏ đã được cưng chiều vì thể trạng yếu, Ôn Xu vốn có tính cách dịu dàng, dễ thương, lại rất biết điều và ngoan ngoãn. Bây giờ trở thành mèo con, lại càng biết cách nhìn sắc mặt và làm nũng. Với cô, làm nũng chẳng khó gì.

Trước người chủ duy nhất này, Ôn Xu thử thăm dò, nhẹ nhàng kêu "meo" một tiếng, rồi lấy đầu nhỏ cọ cọ vào mu bàn tay anh.

Bùi Dữ hơi bất ngờ, nhéo nhéo móng mèo của cô: “Bình thường có thấy làm nũng thế này đâu.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play