Trước khi cô kịp ôm lấy ống quần, Bùi Dữ đã cúi xuống bế cô lên, đặt vào ghế ăn, rồi đặt đĩa thịt thỏ lên bàn. Vừa thả xuống, Tiểu Miêu liền lao đầu vào ăn ngấu nghiến, gặm đến mức tai rung tai rinh.

Bùi Dữ vừa nhìn vừa cười, đáy mắt đầy ý cười.

Vì sợ Tiểu Miêu ăn nhiều quá không tiêu, nên Bùi Dữ chỉ chuẩn bị một ít. Vậy mà chưa đầy một phút đã sạch bách. Ăn xong còn lè lưỡi liếm quanh mép sạch sẽ, lông trắng quanh miệng cũng dính thành hồng nhạt.

Bùi Dữ bế Tiểu Miêu vào lòng, lấy khăn ướt lau mặt cho cô:

“Chút nữa cho Tiểu Miêu ăn thêm. Giờ có muốn uống sữa không?”

Tiểu Miêu dụi dụi vào tay anh, không cần nói cũng biết là “muốn”.

Bùi Dữ bế cô vào bếp pha sữa.

Tiểu Miêu uống cũng không kém phần điên cuồng, uống xong mặt lại lem sữa.

Vừa lau miệng cho cô, Bùi Dữ vừa nghĩ ngợi:

“Hình như lúc đi siêu thị gom hàng, trong gói quà tặng có bình sữa nhỏ, nhìn xịn lắm. Lần sau cho Tiểu Miêu dùng thử nhé?”

“?”

Ôn Xu tròn xoe mắt, trừng anh không thể tin nổi.

“Meooo!”, Tui từ chối!! Tui đã trưởng thành rồi!!

Bùi Dữ làm bộ không thấy Tiểu Miêu phản ứng, cười toe toét cầm móng của cô lên:

“Tiểu Miêu phản ứng vậy là thích đúng không? Lát nữa cho ăn thêm sẽ mang ra dùng nhé.”

Ôn Xu tức quá, nhào tới cắn tay anh: “Meo!!”, Tui không cần!

Cắn thì cắn, nhưng vẫn giữ lực, chỉ như gãi ngứa, hoàn toàn không đau.

Bùi Dữ vừa xoa bụng cô vừa ôm lên hôn nhẹ:

“Đáng yêu ghê. Mấy hôm rồi chưa tắm, hôm nay cho Tiểu Miêu tắm sạch sẽ nha.”

Ôn Xu giãy đành đạch, lấy cả chân che mặt anh lại, vừa kêu loạn “meo meo”, nhưng sức yếu quá nên nhanh chóng bị "đè bẹp".

“Meooo!!”, Xoa bụng thôi còn chấp nhận, mà sao còn dí mặt vào nữa!!

Càng chống cự, Bùi Dữ càng thấy vui, còn cúi hôn mũi cô một cái.

Tội nghiệp Tiểu Miêu, giãy giụa không nổi, chỉ có thể lặng lẽ rầm rì trong lòng, cắn cũng không nỡ cắn mạnh.

Đến khi Bùi Dữ "chơi chán", Ôn Xu cảm thấy cả người toàn mùi anh.

Tên chủ nhân thúi hoắc!

Tắm là không thể không tắm!

Thật ra Ôn Xu rất thích được tắm. Dù là mèo nhưng bên trong là người, ngày nào cũng thèm được sạch sẽ. Nhưng tắm cho mèo quá thường xuyên không tốt, nên thường chỉ được lau bằng khăn ướt.

Đồ tắm của Tiểu Miêu đều riêng biệt, toàn là màu hồng phấn. Bùi Dữ lúc đi siêu thị còn cố tình chọn theo tông, cảm thấy màu này hợp với sự dễ thương của cô.

Ôn Xu đúng là thích màu hồng nhạt. Không chỉ hồng nhạt, hễ màu nào nhẹ nhàng cô đều thích.

Nhưng mà!!

Ngay cả vịt cao su cũng hồng nhạt, có hơi lố quá không???

Ôn Xu nhìn đống vịt hồng nổi lềnh bềnh trong bồn mà cạn lời.

Chủ nhân cô đúng là đôi khi quá thẳng nam đi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play