Vừa thấy mặt, Bùi Dữ đã ra tay dằn mặt trước, khiến những người khác lập tức biến sắc. Nhưng họ chỉ là người thường, đâu dám phản kháng, ngay cả mở miệng cũng không dám.
Vốn dĩ hỏi han nhiều chuyện sẽ rất phiền phức, cách nhanh nhất là khiến họ hoảng sợ một chút, để tự giác hợp tác. Vì vậy Bùi Dữ cũng nhanh chóng thu lại dị năng.
Chỉ tiếc là đám người này quá non, bị giật điện một phát liền ngã lăn ra đất, tay chân run rẩy như sắp phát điên.
Bùi Dữ rút năng lực về, mỉm cười nhìn mấy người còn lại:
“Không cần căng thẳng, tôi chỉ muốn hỏi một chuyện thôi... Mấy người có quen Hà Văn Hi không?”
Đúng là trời ơi đất hỡi. Ai hỏi chuyện lại làm ầm ĩ đến thế?
Mấy người kia liếc nhìn nhau, cuối cùng có một cô gái lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng:
“Bọn tôi từng nghe đến người đó, ở căn biệt thự bên cạnh. Anh ta sống một mình, là người Tĩnh Hải, hình như khá giàu. Có thấy qua vài lần, nhưng từ hôm qua tới giờ thì không thấy ra ngoài nữa.”
Có người mở lời, những người khác cũng lần lượt bổ sung thêm thông tin.
Tổng hợp lại thì từ hôm qua tới nay Hà Văn Hi không xuất hiện. Tối qua họ cũng từng thử tìm, nhưng hình như trong nhà anh ta không có ai.
Xem ra từ đám này cũng chẳng khai thác được gì đáng giá.
“Ờm... Chuyện của Hà Văn Hi không liên quan gì đến bọn tôi đâu, bình thường chỉ chào hỏi qua loa. Anh ta ăn ngủ đều một mình, bọn tôi cũng không làm khó dễ gì.”
Bùi Dữ gật đầu tỏ vẻ hiểu, sau đó liếc mắt nhìn tên đàn ông vẫn nằm lăn ra đất giả chết chưa chịu dậy:
“Tôi đến tìm Hà Văn Hi, sẽ ở Tĩnh Hải vài ngày. Nếu ai trong mấy người tìm được anh ta, tôi sẽ tặng hai thùng nước và một túi mì tôm.”
Giờ là lúc khan hiếm lương thực!
Đám người kia lập tức sáng rực mắt, không thèm để ý đến tên đang nằm đất nữa, vui vẻ chen lên:
“Được được! Bọn tôi sẽ giúp anh tìm!”
“Chút nữa bọn tôi sẽ cắt cử người canh trước cửa nhà anh ta!”
“Hôm qua anh ta không ra ngoài, chắc chắn còn trong nhà!”
“Nhưng làm sao liên lạc với anh bây giờ?”
Bùi Dữ nói: “Trao đổi thông tin liên lạc đi.”
Hai bên “hòa bình hữu nghị” trao đổi số, sau đó họ mở cửa tiễn Bùi Dữ ra ngoài.
Chờ anh vừa đi, căn biệt thự im lặng vài giây rồi bùng nổ tiếng chửi rủa ầm ĩ, có người mắng Bùi Dữ, có người quay sang cãi nhau với người nhà. Gà bay chó sủa.
Bùi Dữ vừa đi vừa nghe thấy tiếng ồn, nhưng chẳng bận tâm, chỉ nhẹ nhàng chuyển balo thú cưng ra phía trước, mở ra xem thử.
Tiểu Miêu lúc này đang cuộn tròn trong balo ngủ ngon lành. Vừa nãy ồn ào như thế mà không đánh thức được bé mèo này.
Rõ ràng là mèo, mà ngủ y chang heo con.
---
Ôn Xu ngủ một giấc cực kỳ thoải mái.
Sau đêm dài mệt mỏi, được ngủ say tỉnh dậy đúng là cảm giác quá đã.
Chỉ có điều, vừa mở mắt ra thì trời đã tối, mà bụng cô thì đói sôi sùng sục.
Xung quanh tối đen, chỉ có khe cửa hắt chút ánh sáng từ đèn hành lang. Ôn Xu lồm cồm bò ra khỏi ổ, đôi chân ngắn nhỏ lạch bạch chạy về phía cửa.
Bùi Dữ vừa nghe tiếng động là biết Tiểu Miêu đã tỉnh, từ trong bếp đi ra. Trên người còn đeo tạp dề đen, tay bưng khay thịt thỏ nóng hổi.
“Tiểu Miêu dậy rồi à?”
“Meo meo!!”, Đói quá nên tỉnh đây!
Vừa thấy anh, Tiểu Miêu lập tức lao tới. Dù chân ngắn nhưng chạy nhanh lắm.