Bị cô lẩm bẩm chê thẳng nam, Bùi Dữ lại cẩn thận đặt Tiểu Miêu vào chậu nước, động tác chậm rãi, còn dừng lại mấy lần để quan sát phản ứng của cô.

Tiểu Miêu rất ngoan, chạm nước cũng không vùng vẫy hay quấy phá, đôi mắt tròn nhìn chằm chằm vào Bùi Dữ, còn khẽ phát ra tiếng "meo meo".

Khóe mắt Bùi Dữ lập tức tràn đầy ý cười. Khi Tiểu Miêu hoàn toàn ngập trong nước, anh còn khen cô ngoan, bảo cô là bé mèo ngoan nhất trên đời.

Mấy câu dỗ dành nghe mà mềm lòng, khiến Ôn Xu lâng lâng trong lòng, chìm trong ảo tưởng hạnh phúc, đến nỗi bị anh kỳ cọ sạch sẽ lúc nào cũng chẳng để ý.

Sau khi toàn thân bị ướt nhẹp, hình thể Tiểu Miêu trông nhỏ đi hẳn một vòng. Lông ướt dính sát vào người, đầu lông xù cũng cụp xuống, nhìn càng thêm đáng yêu.

Bùi Dữ luôn sợ mình mạnh tay làm đau Tiểu Miêu, nên động tác rất nhẹ nhàng. Tắm xong, anh lấy khăn bông bao cô lại, chỉ chừa lại một cái đầu nhỏ ló ra, đôi mắt ướt đẫm long lanh, nhìn vừa ngoan vừa dễ thương.

Trong không gian của anh đã chuẩn bị sẵn đủ đồ dùng cho Tiểu Miêu, cả máy sấy cũng có hơn chục cái. Lúc này Bùi Dữ lấy một cái ra, đặt lên mặt đất rồi nhẹ nhàng đặt "bé mèo giả mập" vào.

Tuy tận thế đã bắt đầu khá lâu, nhưng thành phố Tĩnh Hải là trụ sở chính, điện nước vẫn được duy trì phục vụ sinh hoạt. Chỉ cần không bị ai phá hoại, ít nhất còn dùng được thêm nửa năm nữa.

Điều kiện không bằng biệt thự, nhưng sinh hoạt cơ bản vẫn dư dả. Bùi Dữ cũng không cần quá kiêng dè khi dùng các thiết bị điện.

Ôn Xu duỗi móng nằm dài trong máy sấy, gió ấm thổi tới làm cô nheo mắt lại đầy thoải mái, lông trên người có chút rối nhẹ.

Máy sấy hoạt động rất nhanh, vài phút sau lông đã được sấy khô hoàn toàn.

Bùi Dữ bế Tiểu Miêu ra, đặt lên đùi rồi lấy lược chuyên dụng chải lông cho cô.

“Meoo ~”

Lúc đầu Ôn Xu hơi khó chịu, nhưng Bùi Dữ chải rất nhẹ nhàng, không đau chút nào, ngược lại còn rất dễ chịu, đến mức cô gần như buồn ngủ.

Nhưng ngủ thì không được, Ôn Xu còn nhớ đến việc "xin cơm" nữa mà.

Lông được xử lý gọn gàng, Ôn Xu liền nhảy xuống đất, chạy đến soi gương.

Trong gương là một Tiểu Miêu với bộ lông óng mượt, gương mặt phối ba màu và hoa văn hài hòa đến khó tin. Ngoài phần lưng thì toàn thân đều là lông trắng, kể cả cái đuôi bông xù cong cong kia cũng trắng tinh, xù lên trông y như một cục bông di động.

Trời ạ.

Mèo gì mà đáng yêu dữ vậy trời!

Đúng là một em mèo đẹp như mộng!

Ôn Xu bị vẻ ngoài của chính mình làm cho mê mẩn, còn nhón chân nhún nhảy trước gương, trong gương Tiểu Miêu cũng nhảy theo. Cô ưỡn mông lên, trong gương cũng y chang như vậy.

Nhìn bộ dáng nhắng nhít đó, Bùi Dữ bật cười.

Sau khi ngắm đã đời, Ôn Xu xoay người lại, chạy lạch bạch về phía Bùi Dữ, rồi nhảy một cú vào lòng anh, bắt đầu "meo meo" liên hồi.

Cho cơm đi! Tôi muốn ăn mì gói!

Bùi Dữ đã quá quen với biểu cảm và hành động mỗi khi Tiểu Miêu đòi ăn. Anh véo nhẹ má cô, rồi lấy một ít mì gói trong không gian ra đút cho cô.

Tiểu Miêu hai chân ôm tay Bùi Dữ, ăn ngấu nghiến.

Cả căn phòng chỉ còn nghe thấy tiếng cô nhai đồ ăn.

[Ngon quá đi!]

Một giọng nói vang lên, nghe khá lạ, nhưng ngữ điệu lại khiến Bùi Dữ cảm thấy quen thuộc một cách khó hiểu.

Nụ cười trên môi anh khựng lại, anh cau mày nhìn quanh phòng.

Không có gì bất thường, chẳng lẽ là anh nghe nhầm?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play