Trong thế giới của Tiểu Miêu, không có chuyện tốt xấu, cũng chẳng có phân biệt giới tính.
Bùi Dữ xoa cổ cô, nhẹ giọng nói:
“Hay là chúng ta về nghỉ ngơi chút trước nhé, được không?”
Tiểu Miêu từ trong ngực anh bật dậy, lắc đầu dứt khoát, còn hăng hái kêu một tiếng:
“Meo!”
Bùi Dữ xoa đầu cô, nghĩ ngợi một lát rồi đặt cô vào balo thú cưng, để cô nằm nghỉ một lúc.
Ôn Xu hơi do dự, sau đó nhanh chóng chui vào.
Cô biết mình không giúp được gì, nếu gặp tang thi hay đánh nhau, còn phải lo trốn, hoàn toàn không oai phong chút nào!
Không gian trong balo vừa tối vừa yên tĩnh, quá thoải mái khiến cô chỉ định nhắm mắt một lát, nhưng lại không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, thiếp đi ngay lập tức.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Tiểu Miêu, Bùi Dữ cũng hành động thoải mái hơn.
Thành phố Tĩnh Hải giờ chỉ còn người ở trong khu nhà giàu, anh chỉ cần ngồi canh ở cổng, chờ ai đó đi ra rồi hỏi là được.
Nhưng không ngờ, ngồi đợi suốt hai tiếng vẫn không thấy ai.
Bùi Dữ ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang, mồ hôi lăn dài từ trán xuống cằm, rồi chảy vào cổ, để lại vệt nước ẩm ướt.
Chẳng lẽ mấy người này sáng không ai ra ngoài?
Chờ được cứu viện chẳng khác nào phó thác mạng sống cho một người xa lạ, sống hay chết hoàn toàn phụ thuộc vào đạo đức và lương tâm của người khác.
Hành vi như vậy, khác gì chậm rãi... tự sát?
Bùi Dữ mất kiên nhẫn, ăn đại hai miếng bánh mì khô, rửa mặt bằng nước trong không gian, rồi đi thẳng đến biệt thự đông người nhất khu nhà giàu.
Đợi không được thì phải đi bắt người thôi.
Thành phố Tĩnh Hải hiện tại không còn nguy hiểm gì. Khi tận thế mới bắt đầu, trong thành phố đầy rẫy tang thi, nhưng chính phủ đã nhanh chóng ra tay tiêu diệt sạch, còn xây tường bao kiên cố. Dù giờ dị năng giả và quân đội đã rút đi, tường thành vẫn còn.
Hơn nữa dân số giờ giảm nhiều, khu nhà giàu nằm ngay trung tâm thành phố, cách xa ranh giới, nên đám người đó vẫn nhởn nhơ sống yên ổn.
Lúc này, phần lớn họ vừa mới dậy, đang thong thả xuống lầu ăn sáng.
Ăn xong thì kiểm kê đồ ăn còn lại, rồi lại trở về phòng hoặc ra phòng khách nghịch điện thoại.
Khi Bùi Dữ vào đến nơi, trong phòng khách có bảy người, ai nấy đều cắm mặt vào điện thoại, ngồi uể oải, đến mức cửa sổ bị mở cũng không phát hiện.
Chỉ đến khi anh bước qua cửa sổ, người ngồi đối diện mới ngẩng lên, còn cầm điện thoại trong tay.
“Anh là ai vậy? Vào đây làm gì?”
“Sao tôi chưa từng thấy anh? Anh thuộc đội nào? Tên gì?”
Người vừa lên tiếng thấy Bùi Dữ cao lớn, vai rộng eo thon, mặc áo sơmi, khí chất lạnh lùng, loại người như vậy gặp một lần là không quên được.
Dù sao người còn lại trong thành phố đều từng gặp nhau, không thân cũng biết mặt. Tự nhiên có kẻ lạ mặt xuất hiện, chẳng lẽ từ nơi khác tới?
Mặc kệ trong đầu họ nghĩ gì, cảnh giác cũng dần dâng lên. Một gã đàn ông đứng gần Bùi Dữ nhất bèn bật dậy, định hù dọa đối phương một phen.
Nhưng vừa quay lại, hắn chỉ thấy một luồng ánh sáng màu tím lóe lên, trong chớp mắt đã đánh trúng người!
Là dị năng giả!
Mấy người còn lại mắt sáng rỡ, đang tính chào hỏi để làm quen, ai ngờ Bùi Dữ chẳng thèm nói lời nào, ra tay luôn.
Tia điện màu tím như rắn quấn chặt lấy người đàn ông kia, khiến hắn run bần bật, nói không thành tiếng.