Hà Văn Hi thật không ngờ, rõ ràng hôm qua Bùi Dữ đã định đến tìm hắn, sắp đưa hắn rời khỏi nơi quỷ quái này. Ai dè hắn lại bị theo dõi từ sớm!
Giờ nghĩ lại, Hà Văn Hi vừa hối hận vừa tức bản thân. Bình thường tiêu xài hoang phí, mấy ngày trước Bùi Dữ còn chuyển tiền cho, hắn lại càng không kiêng nể gì. Ai ngờ lại rước họa vào thân.
Giờ thì ngoài việc lo lắng ra, hắn cũng chẳng còn cách nào. Điện thoại bị tên khốn kia ném xuống nước rồi, mà trước khi ném còn kịp chuyển toàn bộ tài sản sang tên hắn ta! Giờ dù có chạy được, hắn cũng trắng tay, chẳng còn gì!
Hơn nữa chuyện này rõ ràng đã được lên kế hoạch từ lâu. Từ khi tận thế nổ ra, chính phủ dồn người vào khu nhà giàu để kiểm soát, lúc ấy hắn còn ba mẹ nên tên kia chưa dám manh động. Sau này ba mẹ đi rồi, chỉ còn mình hắn, may mà chính phủ vẫn còn, hắn lại dùng tiền lo liệu đủ mối quan hệ, sống kín kẽ, có người mang đồ ăn tới tận nơi, gần như không bước ra ngoài. Người của tổ tuần tra còn thường xuyên đến kiểm tra.
Nhưng rồi đợt trực thăng cứu viện cuối cùng rời đi mang theo nhóm người quan trọng nhất, đội tuần tra cũng không còn. Lúc ấy chính phủ công khai thông tin về dị năng giả, trùng hợp Hà Văn Hi bị cảm sốt nhẹ. Ban đầu kẻ kia định bỏ qua, nhưng sau đó phát hiện Hà Văn Hi chỉ là người thường, hắn ta lại bắt đầu theo dõi tiếp, chờ thời cơ ra tay.
Quả nhiên, đợt cứu viện thứ năm vừa đi, tên đó liền mò đến. Hắn leo qua cửa sổ vào thì vừa hay Hà Văn Hi từ tầng hầm bước ra, hai người chạm mặt. Hà Văn Hi lập tức xoay người bỏ chạy xuống tầng hầm, nhưng đã không kịp rồi. Khoảng cách quá gần, hắn bị đối phương đánh ngã xuống đất, cú đánh mạnh đến mức làm hắn choáng váng, đau đến không thể nhúc nhích.
Khi tỉnh lại, hắn phát hiện mình bị trói, còn tên bắt cóc thì nằm ngủ ngon lành trên ghế sofa.
Tầng hầm tuy được trang trí ấm cúng, nhưng không có ánh sáng tự nhiên, không có cửa sổ hay cửa thoát hiểm. Điện thoại bị phá, hắn chỉ có thể nhìn đồng hồ treo tường với lịch ngày để đoán thời gian. Cảm giác tuyệt vọng tràn tới, mà miệng thì lại bị nhét đồ, muốn nói cũng không thể.
Chẳng lẽ hắn sẽ chết ở đây sao?
Chỉ nghĩ đến đó thôi đã khiến Hà Văn Hi cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.
Bên kia, Bùi Dữ cũng không ngờ Hà Văn Hi còn có tầng hầm. Tối qua anh dẫn theo Tiểu Miêu đi khắp khu nhà giàu tìm rất lâu, đến gần sáng vẫn không thấy tung tích.
Anh đã lục soát hết tất cả các căn nhà bỏ trống, nơi ở của Hà Văn Hi còn tìm đến ba lần.
Cả đêm không ngủ, Bùi Dữ cũng bắt đầu thấy mệt. Nhưng Tiểu Miêu thì không chịu nổi nữa, đi không vững, hết đụng vào tường lại tự làm mình choáng váng.
Bùi Dữ ôm Tiểu Miêu lên, xoa cái đầu đang ê ẩm của cô, dịu giọng nói:
“Muốn ngủ một chút không?”
Anh định chờ trời sáng thêm, có người ra ngoài hoạt động thì tiện bắt một người hỏi thăm. Nhưng nhìn Tiểu Miêu như vậy, anh cũng thấy xót.
Ôn Xu thì không muốn làm phiền, nhưng từ trước đến giờ Tiểu Miêu luôn sinh hoạt rất điều độ, chưa từng thức trắng như hôm nay.
Cô cố gắng mở mắt, dụi dụi vào người Bùi Dữ, giọng nũng nịu khe khẽ:
“Meoo ~”
Không biết từ lúc nào, Ôn Xu bắt đầu có nhiều hành động như mè nheo, bám người và ỷ lại vào Bùi Dữ hơn trước.
Cơ thể Tiểu Miêu vẫn có ảnh hưởng đến Ôn Xu. Dù sao thì động vật nhỏ vẫn hành xử theo bản năng nhiều hơn con người, không bị ràng buộc bởi suy nghĩ phức tạp.