Không ai nỡ nhìn thấy Tiểu Miêu trong bộ dạng yếu ớt như vậy.
Bùi Dữ vừa có điều kiện, vừa có năng lực để bảo vệ cô, nhưng anh vẫn luôn lo lắng sẽ có lúc mình không kịp chăm sóc, nên trong lòng lúc nào cũng rối bời.
Anh từng định nghiêm khắc hơn với Tiểu Miêu, muốn cô học được cách tự bảo vệ bản thân. Nhưng rồi lại sợ mình quá cứng rắn, khiến Tiểu Miêu buồn hoặc tổn thương.
Nếu Tiểu Miêu là một đứa trẻ con bình thường, chắc chắn anh sẽ không do dự đến thế.
Bùi Dữ lúc này vẫn còn đang nghĩ như vậy, không ngờ tương lai sẽ bị chính ý nghĩ này "tát thẳng vào mặt".
Cuối cùng không chịu nổi khi thấy Tiểu Miêu quá yếu, Bùi Dữ lấy ra một chiếc rương hàng không siêu to, cho đồ hộp và nước vào trong, còn bỏ thêm một cục đá lạnh để giảm nhiệt độ trong rương.
Anh vỗ nhẹ lên đầu Tiểu Miêu, “Đi nào.”
Ôn Xu hơi bất ngờ, trước đây biết Bùi Dữ thương cô, nhưng không ngờ lại cưng chiều đến mức này.
Thật ra cô cảm nhận được Bùi Dữ muốn cô sớm thích nghi với tận thế, nên trên đường đi vẫn luôn ngoan ngoãn, dù khó chịu cũng cố chịu đựng, không than vãn.
Cô tưởng hôm nay sẽ phải chịu đựng thêm một ngày nữa, không ngờ Bùi Dữ lại đối xử tốt thế này!
Tiểu Miêu vừa mềm vừa dính người, cọ cọ chân Bùi Dữ, kêu lên “meo meo” như làm nũng, đáng yêu đến mức khiến tâm trạng Bùi Dữ cũng nhẹ nhàng hẳn.
Anh xoa vành tai của Tiểu Miêu, đẩy nhẹ cô vào rương, “Mau ăn đi, mấy ngày này chỉ có thể ăn tạm đồ hộp thôi.”
“Meo~”
Ôn Xu kêu lên một tiếng lanh lảnh rồi mới chui vào rương.
Nhiệt độ trong rương mát mẻ hơn hẳn, lại còn có đá lạnh ngay bên cạnh, hơi lạnh toát ra khiến Tiểu Miêu sướng rơn, lập tức uống liền nửa bát nước.
So với Tiểu Miêu sống sung sướng, Bùi Dữ thì có phần kham khổ hơn. Cơ thể anh vẫn đang trong giai đoạn thích nghi với tận thế, nhưng tinh thần và ý chí thì đã sớm quen rồi, nên ăn uống cũng rất đơn giản, lấy ra hai hộp cơm tự hâm nóng, đợi nóng rồi ăn luôn.
Ôn Xu ăn đồ hộp còn nhanh hơn ăn đồ tươi, lần nào cũng ăn như sắp hết phần người khác. Trong khi Bùi Dữ còn đang đợi cơm nóng lên, cô đã xử xong hai hộp và uống hết một bát nước.
Ăn no xong, Tiểu Miêu lại càng bám người hơn. Thấy Bùi Dữ mồ hôi nhễ nhại, cảm thấy nằm trong cái “phòng điều hòa” (ý là cái rương) có hơi ngại, nên chuồn ra ngoài, nhảy lên người anh. Cái đuôi lông xù của nó đặt ngay giữa hai đầu gối Bùi Dữ, quét tới quét lui.
Bùi Dữ cầm cái đuôi cô đặt lên đùi, liếc nhìn cái rương.
Đá lạnh trong rương chưa tan hết, nhìn chừng chắc còn trụ được khoảng mười phút đến nửa tiếng nữa.
Anh xoa cái đuôi Tiểu Miêu, cười nói: “Trong rương mát thế mà lại chạy ra đây làm gì?”
Ôn Xu chỉ rầm rì vài tiếng, úp mặt vào ngực anh đáp lại lấy lệ.
Chẳng còn cách nào, Bùi Dữ nghe cũng không hiểu cô đang nói gì. Mỗi lần Tiểu Miêu kêu, phản ứng đầu tiên của anh luôn là: “Làm nũng à?” hoặc “Lại đói rồi?”
Vì không hiểu nhau, Bùi Dữ đành phải đứng dậy, tính bế cô trả về rương.
Ôn Xu vội dùng tay chân bám lấy tay anh, nhất quyết không chịu rời.
Chỉ vì chút nóng thôi mà muốn đuổi cô đi? Đừng hòng!
Một người một mèo giằng co một lúc, thấy Tiểu Miêu thật sự không muốn trở về, Bùi Dữ vừa bất đắc dĩ lại vừa mềm lòng, đành thu rương hàng không lại.
Anh bế Tiểu Miêu lên, hôn nhẹ rồi khen, “Ngoan lắm.”
Cái đuôi của Tiểu Miêu lập tức vểnh cao lên, rúc vào cổ Bùi Dữ cọ tới cọ lui, cọ cho mất sạch mồ hôi.
Sau một lúc thân mật, Ôn Xu bắt đầu thấy nóng không chịu nổi, bèn nhảy xuống, nằm nghỉ dưới bóng râm.