Vừa bước ra khỏi cửa, sóng nhiệt liền táp vào mặt.

Ngày thường họ vẫn ra sân chơi vài tiếng nên Tiểu Miêu cũng quen với nhiệt độ này, không quá khó chịu. Cả hai đều không bận tâm đến cái nóng.

Bùi Dữ rút ra từ không gian một cây gậy sắt dài khoảng 1m5, hai đầu nhọn. Một đầu kéo lê trên mặt đất phát ra tiếng chói tai khi va vào đá cuội.

Ôn Xu tròn mắt nhìn cây gậy, cảm thấy cực ngầu. Trong đầu tự động hiện ra cảnh Bùi Dữ dùng cây gậy này chiến đấu với xác sống, lập tức hào hứng "meo" một tiếng.

Trong ánh mắt mong đợi của cô, cánh cổng sân được mở ra. Bên ngoài vẫn còn mấy con xác sống bị điện giật nằm la liệt, mùi xác chết che đi phần nào mùi của con người, nên xung quanh chỉ còn lác đác vài con.

Ôn Xu nhìn mấy con xác sống đứng đờ đẫn phía xa, nhưng khi Bùi Dữ vừa bước ra khỏi khu vực có thi thể, lũ xác sống như được kích hoạt chế độ truy tìm, đồng loạt quay đầu, loạng choạng lao nhanh về phía anh.

Chúng tuy đi không vững, nhưng tốc độ không chậm, thoáng chốc đã rút ngắn khoảng cách từ hai ba chục mét xuống chỉ còn bốn, năm mét.

Ôn Xu bây giờ không còn sợ hình dạng xác sống nữa, nhưng khi mấy con cùng lao tới thì cô vẫn thấy lo, lo rằng Bùi Dữ một mình không đánh lại.

Từ trước tới giờ anh chưa từng cho cô thấy kỹ năng chiến đấu, lần này mang theo gậy sắt ra ngoài chắc là định luyện tập trước một chút. Không biết khả năng cận chiến của anh ra sao, Tiểu Miêu tự nhiên cảm thấy bất an.

Cô bắt đầu xù lông, rít lên dọa mấy con xác sống, khí thế trông rất dữ dằn.

Bùi Dữ bật cười, thấy lũ xác sống sắp nhào tới mà vẫn điềm tĩnh vuốt lông cô để trấn an.

Thấy một con giơ móng lên chuẩn bị tấn công, Bùi Dữ mới đột ngột nhấc gậy lên – động tác nhanh gọn, đâm thẳng vào giữa trán con xác sống.

Cây gậy cắm sâu, rút ra mang theo máu xanh nhầy nhụa, nhỏ xuống từng giọt.

Thấy động tác anh thuần thục như vậy, Ôn Xu lập tức yên tâm.

So với lo cho anh, cô lại thấy sợ cho bản thân mình.

Máu xác sống màu xanh lá đã đành, mùi còn thối kinh khủng hơn cả xác chết mục rữa.

Tiểu Miêu khứu giác nhạy, không chịu nổi mùi này nên trông hơi uể oải, có vẻ không khỏe.

Bùi Dữ muốn cô rèn luyện để quen với sự khắc nghiệt của tận thế, nên không định dùng dị năng.

Mặt trời trên đỉnh đầu ngày càng gay gắt, dần dần chiếu thẳng xuống. Vừa nóng nực vừa hôi thối khiến Ôn Xu choáng váng, chẳng còn sức đâu mà tỉnh táo nữa.

Thấy vậy, Bùi Dữ xót xa, nhìn trời cũng đã gần trưa, liền chọn nghỉ ngơi dưới một gốc cây lớn gần đó.

Xung quanh đã được anh dọn sạch xác sống từ trước, tạm thời chưa có con nào tìm tới. Chỉ cần chú ý một chút là được.

Bùi Dữ lấy từ không gian ra một thau nước đá, làm ướt khăn lau mặt cho Tiểu Miêu. Cảm thấy mát mẻ, tinh thần cô khá hơn, đôi mắt tròn long lanh nhìn anh, rồi nghiêng đầu dụi vào mu bàn tay anh, khẽ rên một tiếng nhỏ như tiếng ngáy.

Bùi Dữ ngập ngừng một chút, sau cùng chỉ biết thở dài – cuối cùng cũng hiểu cảm giác “cha mẹ hiền dễ chiều hư con” là như thế nào.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play