Ở khu biệt thự vùng ngoại ô.

Bùi Dữ tính toán thời gian, cảm thấy cũng sắp đến lúc, liền khởi động điện thoại dự phòng.

Giống như lần trước, vừa mở máy lên là tin nhắn của Hà Văn Hi lập tức hiện ra. Chỉ là lần này ít hơn lần trước, điện thoại cũng không bị loạn lên như lần trước.

Vừa kết nối được cuộc gọi, giọng nói mệt mỏi, gấp gáp của Hà Văn Hi lập tức vang lên.

Tuy trong thời gian qua Hà Văn Hi đã oán trách Bùi Dữ rất nhiều trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn xem anh là tia hy vọng duy nhất, nên trong lời nói không thể hiện chút bất mãn nào.

“Anh... Danh sách đợt cứu viện thứ năm cũng không có tên em... Giờ phải làm sao? Phải làm sao bây giờ? Họ nói sau đợt thứ năm sẽ không có người từ phương Nam đến cứu nữa! Chúng em bị bỏ lại rồi!”

Tất cả thế lực ở phương Bắc đều đang gấp rút rút về phương Nam, gây ra không ít áp lực và rắc rối cho chính phủ cũng như người dân phương Nam.

Bùi Dữ bình tĩnh đáp:

“Bình tĩnh lại, quốc gia vẫn chưa công bố tin chính thức gì cả. Thông tin cậu nghe chưa chắc đã là sự thật.”

Nhưng tại sao nhà nước không sơ tán tất cả mọi người luôn, mà cứ chia đợt để cứu viện?

Hà Văn Hi càng nghĩ càng thấy bức bối, đang định nói thêm thì nghe Bùi Dữ bảo sẽ đến tìm hắn.

Hà Văn Hi lập tức phấn chấn hẳn lên, cẩn thận hỏi:

“Thật không? Nhưng ngoài kia đầy xác sống, anh định đến kiểu gì?”

“Sau khi nhóm thứ năm được cứu, trong thành phố Tĩnh Hải chắc chẳng còn lại bao nhiêu người. Lúc đó lượng khí sinh học ít, tôi có thể nghĩ cách đánh lạc hướng một phần lũ xác sống.” Bùi Dữ trả lời.

Thật ra với năng lực của anh, muốn quét sạch xác sống trong thành phố Tĩnh Hải cũng chẳng khó. Mấy lời này chỉ là nói để an ủi Hà Văn Hi thôi.

Dù sao thì Hà Văn Hi cũng không quan tâm anh đến bằng cách nào, chỉ cần biết Bùi Dữ thật sự sẽ tới là đủ.

Gần đây Hà Văn Hi bị kéo theo đủ loại cảm xúc tiêu cực, giờ thì từ oán trách chuyển sang phấn khởi, đến mức thở cũng trở nên gấp gáp.

“Tốt quá! Em cần làm gì không? Hay cứ ở lại Tĩnh Hải chờ anh?”

“Ừ, cứ đợi ở đó. Lát nữa gửi định vị cho tôi. Tôi còn việc, cúp máy đây.”

Sợ Bùi Dữ lại mất liên lạc như lần trước, Hà Văn Hi vội nói,

“Được, em sẽ gửi ngay.”

Cúp máy chưa bao lâu, định vị từ Hà Văn Hi đã gửi đến.

Chỗ cậu ta đang ở là khu nhà giàu trong thành phố Tĩnh Hải – khu vực mà Bùi Dữ rất rành.

Anh quay sang vẫy tay gọi Tiểu Miêu:

“Tiểu Miêu, lại đây, mình chuẩn bị xuất phát.”

Ôn Xu “meo” một tiếng, chân nhỏ chạy lon ton về phía anh, sau đó nhảy một cái nhào vào lòng Bùi Dữ.

Anh bế Tiểu Miêu lên, không định nhốt vào thùng hay balo thú cưng, mà cứ ôm trực tiếp như vậy.

Tiểu Miêu nhà anh tuy nhát nhưng rất ngoan, ra ngoài cũng không chạy lung tung. Có khi còn sợ quá mà rúc luôn vào ngực anh không chịu chui ra, nên Bùi Dữ rất yên tâm.

Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy mà tận thế đã đến vài tháng. Mấy tháng ở trong biệt thự, hai người gần như tách biệt khỏi thế giới bên ngoài.

Giờ đột ngột phải rời đi, ngoài sự háo hức, Ôn Xu cũng có chút lưu luyến.

Tận thế biến động khôn lường, cô không biết sau lần rời đi này liệu có còn cơ hội quay lại biệt thự nữa không.

Lần này ra ngoài, Bùi Dữ còn đeo theo một chiếc balo lớn màu đen, có thể dùng để che giấu đồ lấy ra từ không gian.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play