Bùi Dữ tính toán thời gian, dự đoán thành phố Tĩnh Hải sẽ hoàn toàn sụp đổ trong vòng một tuần. Đến lúc đó, anh phải vào nội thành tìm Hà Văn Hi và ra tay giết hắn.
Như vậy, Tiểu Miêu sẽ phải chịu thiệt một chút, tạm thời ăn đồ hộp.
Anh bế Tiểu Miêu tròn vo lên, cười nói:
“Vài ngày nữa chúng ta phải rời khỏi biệt thự một thời gian, nên mấy hôm nay tôi sẽ làm cho Tiểu Miêu một bữa tiệc lớn, chịu không?”
Ôn Xu vốn đang giận, nghe đến chữ "ăn" thì lập tức mềm lòng, móng vuốt vốn đang giãy giụa cũng thả lỏng.
Bùi Dữ dỗ vài câu nữa, cô đã vui vẻ ngoe nguẩy cái đuôi to, tung tăng theo anh vào bếp.
Anh đã chuẩn bị sẵn một đống đồ ăn cho Tiểu Miêu, lần này định làm cho cô một bữa tiệc hải sản linh đình.
Ngày thường Tiểu Miêu hay ăn nhất là cá hồi và trứng tiệt trùng. Hôm nay ngoài hai món đó còn có tôm ngọt, cá ngừ đại dương, sò Bắc Cực, sò điệp, cá basa.
Chất đầy ra bàn như một ngọn núi nhỏ, trên cùng là trứng tiệt trùng, bên cạnh còn có nước trái cây, việt quất, dâu tây, dưa hấu cắt miếng và chuối – toàn là những loại trái cây Ôn Xu thích ăn.
Hôm nay là tiệc hải sản, ngày mai là tiệc thịt, ngày kia là hỗn hợp.
Khi Bùi Dữ đang bày bàn, Ôn Xu đã ngồi bên chân anh, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào đôi tay đang làm việc, nước miếng gần như muốn chảy ra.
Khi anh bê cơm ra phòng ăn, Tiểu Miêu dính chặt bên chân, cái đuôi xù vẫy qua vẫy lại. Thỉnh thoảng cô còn chạy giữa hai chân anh, chẳng hề sợ bị dẫm.
Với kiểu này, Bùi Dữ hoàn toàn hết cách, chỉ đành một tay bế cô lên, tay kia bưng bát cơm mèo.
Vừa đặt bát xuống, Tiểu Miêu đã lao vào ăn ngấu nghiến.
Cô luôn thích liếm trứng trước vài cái cho trứng vỡ ra, lòng đỏ chảy xuống phần thịt, rồi mới bắt đầu ăn.
Xem Tiểu Miêu ăn là một kiểu hưởng thụ, cái lưỡi hồng mềm mại khéo léo cuốn lấy thức ăn, nhai nhóp nhép, ăn ngon đến mức còn phát ra tiếng “grừ grừ” đầy hài lòng.
Bùi Dữ lấy điện thoại ra quay lại toàn bộ quá trình ăn của cô. Ôn Xu đã quá quen với chuyện này, thấy điện thoại cũng chẳng để tâm, cứ tiếp tục ăn hết sức.
Đôi khi ăn mệt quá, Bùi Dữ còn dùng đũa gắp thịt dồn lại gần miệng cô.
Chờ Tiểu Miêu ăn xong, anh mới vào bếp làm phần cơm cho mình.
Ôn Xu cũng quen rồi, sau khi ăn xong còn liếm tay anh lấy lòng, “Meo~ !”
---
Mấy ngày trôi qua rất nhanh.
Đợt cứu viện thứ tư của thành phố Tĩnh Hải đã kết thúc, danh sách đợt thứ năm cũng được công bố, nhưng vẫn không có tên Hà Văn Hi.
Lần này, hắn thật sự lo lắng.
Nếu danh sách cứu viện không có tên, chẳng phải hắn sẽ phải ở lại Tĩnh Hải chờ chết sao?
Hắn vội vàng nhắn tin, gọi điện cho Bùi Dữ – nhưng điện thoại anh lại tắt máy, hoàn toàn không liên lạc được!
Hà Văn Hi vừa thất vọng vừa tức giận. Nhìn thời gian nhóm cứu viện thứ năm rời đi càng lúc càng gần, hắn càng cảm thấy bất an và oán hận.
Nếu không phải do Bùi Dữ mặc kệ hắn, hắn sao đến nông nỗi này?
Nếu không phải tin tưởng rằng Bùi Dữ sẽ đến tìm, sao hắn lại không cùng bố mẹ chuyển đến chỗ cậu hắn từ sớm?
Bùi Dữ trước giờ chưa từng bỏ rơi hắn như vậy, chẳng lẽ tận thế đến rồi, anh cũng thay đổi rồi sao?
Nhưng mà anh lại đi nuôi một con mèo chẳng có ích gì cả!
Hà Văn Hi vừa lo vừa sợ, đầu óc rối loạn, vẫn không ngừng nhắn tin, gọi điện với hy vọng có thể liên lạc được với Bùi Dữ.
Hắn căng thẳng đến mức gầy rộc đi, nổi mụn đầy mặt, trông tiều tụy hẳn.