Ôn Xu vẫn luôn nghe cuộc trò chuyện của họ. Lúc này, nghe thấy lời của Bùi Dữ, cô không kìm được nghiêng đầu nhìn anh, khẽ phát ra một tiếng nghi hoặc. Âm thanh tuy nhỏ nhưng bên đầu dây điện thoại vẫn nghe rõ.
Hà Văn Hi hơi ngạc nhiên hỏi:
“Anh, anh nuôi mèo à?”
Bùi Dữ ừ một tiếng, bế Tiểu Miêu lên:
“Con mèo nuôi ở vùng ngoại ô đấy, tôi từng kể với cậu rồi mà.”
Tiếng kêu của Tiểu Miêu mềm mại dễ thương, chỉ nghe thôi cũng biết được chăm sóc rất tốt.
Hà Văn Hi nghe vậy thì hơi hụt hẫng.
Tại sao một con mèo còn được đối xử tốt hơn hắn?
Nếu Bùi Dữ đã có thể nuôi mèo, tại sao lại không thể chăm sóc cho hắn?
Mèo thì có được gì chứ…
Đầu óc Hà Văn Hi như bay đi nơi khác, rồi nhanh chóng lắc đầu tự kéo mình tỉnh lại, trong lòng có chút xấu hổ.
Sao hắn có thể so mình với một con mèo được? Nếu bây giờ hắn đang ở bên cạnh Bùi Dữ, chắc chắn anh ấy sẽ chăm sóc hắn tốt hơn.
Hơn nữa, tận thế đến đã lâu như vậy, Bùi Dữ vẫn không bỏ rơi con mèo mới nuôi được vài tháng. Điều đó cho thấy anh là người có tình nghĩa, có trách nhiệm, đáng tin cậy. Một người như vậy chẳng phải là chỗ dựa tốt sao?
Hà Văn Hi tự an ủi bản thân, tâm trạng cũng dần ổn định lại, mỉm cười nói:
“Em còn chưa từng thấy Tiểu Miêu đâu, anh cho em xem thử với?”
Bùi Dữ đã sẵn sàng chuyển tiền cho hắn, vậy thì ít nhất thời gian tới, chuyện ăn mặc ở đi lại cũng không phải lo lắng. Có cơm ăn là có hy vọng, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều.
Ôn Xu giãy ra khỏi lòng Bùi Dữ, đi tới gần điện thoại, phì một tiếng.
“Meo~!”
Tên đáng ghét!
Hà Văn Hi vốn cũng rất thích mèo và chó trước tận thế, nghe giọng là biết Tiểu Miêu không có thiện cảm với mình.
Hắn không để tâm lắm, định hỏi có thể gọi video được không, thì lại nghe thấy tiếng Bùi Dữ bật cười khẽ.
Hà Văn Hi hơi sững người, còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy Bùi Dữ nói tạm biệt, rồi cúp máy luôn.
Hắn nhíu mày, cảm thấy có gì đó hơi lạ, nhưng rất nhanh sau đó, thông báo chuyển khoản hiện lên.
Tổng cộng mười khoản chuyển, gộp lại là 500.000 tệ.
Năm trăm ngàn, đủ để tiêu xài một thời gian dài.
Tuy tận thế đã đến, nhưng mọi người vẫn còn giữ thói quen sống cũ. Trước khi các quy tắc mới được thiết lập, tiền bạc, vàng bạc... vẫn còn giá trị.
---
Tại biệt thự, Bùi Dữ đang ôm Tiểu Miêu mềm mại trong lòng, tâm trạng có chút phức tạp.
Anh biết Tiểu Miêu có thể hiểu được ngôn ngữ con người, nhưng không ngờ cô lại có thể cảm nhận cảm xúc tốt đến vậy.
Tiểu Miêu luôn đứng cùng phe với anh, biết anh ghét ai thì cũng sẽ không thân thiết với người đó. Điều này, nhiều người cũng chưa chắc làm được.
Nhưng Tiểu Miêu thì làm được.
Bùi Dữ ôm Tiểu Miêu, dụi đầu vào bụng mềm của cô, hít sâu một hơi. Khi thấy ánh mắt kinh ngạc của cô, anh cười rồi cọ nhẹ.
“Có Tiểu Miêu ở bên là đủ rồi.”
Biến thái!
Ôn Xu vừa xấu hổ vừa tức giận, giãy giụa định cắn Bùi Dữ một cái.
Nhưng cô giãy thế nào cũng không thoát được, Bùi Dữ còn tưởng là cô đang làm nũng, liền hôn thêm một cái khiến đầu cô choáng váng, cả người cũng trở nên mơ hồ.