Người bán hạt giống lấy của cậu ta không ít đồ ăn. Sau khi nhận, mới phát hiện hạt giống đủ loại hình dạng, có cái còn khô quắt lại, không biết còn nảy mầm được không. Khi định quay lại trả hàng thì người kia đã biến mất.
Bùi Dữ chỉ đáp: “Tôi đang ở vùng ngoại ô, không vào thành phố được, ngoài này toàn là tang thi.”
Anh không nói mình có cách gì, chỉ kể lại tình hình hiện tại.
Hà Văn Hi bắt đầu sốt ruột: “Anh, em đổi hạt giống mất bao nhiêu là đồ ăn, giờ ăn uống cũng thành vấn đề. Người còn ở lại trong thành phố như em đều là dân thường không có năng lực gì. Ba mẹ em đi đến nhà cậu em từ lúc mới bắt đầu rồi, em thì không mang giấy tờ gì, bên đó chẳng ai tin em là người nhà Hà gia. Giờ tên em còn chưa được xếp vào danh sách lên máy bay…”
Giọng hắn ta bắt đầu đầy bất mãn, rồi lại do dự hỏi:
“Anh… anh đang sống một mình ngoài ngoại ô hả? Vậy… anh cũng là dị năng giả đúng không?”
Bùi Dữ gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt cậu ta lúc đặt câu hỏi – tay nắm chặt điện thoại, chờ đợi đầy thấp thỏm.
Anh cười nhẹ: “Ừ, tôi thức tỉnh dị năng rồi.”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó Hà Văn Hi reo lên đầy vui mừng:
“Tuyệt quá! Vậy thì anh có thể đến tìm em rồi! Anh giỏi như vậy, giờ lại có dị năng, chắc chắn còn mạnh hơn nữa! Tuy em là người bình thường, nhưng chắc chắn sẽ không làm anh vướng víu đâu! Em còn có thể chăm sóc anh nữa! Hay là anh đón em đi, rồi chúng ta sống cùng nhau nhé? Được không?”
Càng nói, giọng cậu ta càng trở nên ỷ lại, nũng nịu một cách tự nhiên.
Từ nhỏ đến lớn, cậu ta luôn như vậy.
Chỉ là, lần này, Bùi Dữ không những không đồng ý, mà còn từ chối thẳng.
“Không dễ đâu. Ngoài này tang thi nhiều lắm, cậu nghĩ một mình tôi có thể xử lý hết bọn chúng sao?”
Hà Văn Hi gượng cười: “Vậy… giờ phải làm sao? Không có anh, em thật sự không ổn nổi. Thành phố Tĩnh Hải… sắp sụp rồi. Em còn nghe tin không biết thật hay giả, là chỉ có tổng cộng năm đợt cứu viện, sau đó ai chưa đi được thì phải tự lo lấy.”
Nếu đúng là sau đợt thứ năm không còn cứu viện nữa, thì số người sống sót trong thành phố cũng chẳng còn bao nhiêu. Lúc ấy, ai mà biết còn đợt thứ sáu hay không?
Họ chỉ là người bình thường, dù có thể giết tang thi thì sao? Cùng lắm chỉ sống sót nhờ sức lao động.
Nhưng ở phía Nam, người thường vốn đã nhiều. Việc tiếp nhận thêm người sẽ trở thành gánh nặng.
Nói trắng ra, họ không có giá trị.
Bùi Dữ không muốn làm lớn chuyện lúc này, liền trấn an:
“Lát nữa tôi sẽ chuyển ít tiền cho cậu, cố gắng cầm cự thêm một thời gian. Khi đợt thứ tư kết thúc, số người trong thành phố sẽ giảm đi đáng kể. Lúc đó, thử xem có tên cậu trong đợt năm không. Nếu vẫn không có, tôi sẽ đến tìm cậu.”