Thành phố Tĩnh Hải đã thực hiện ba lần cứu hộ bằng máy bay. Hai lần đầu đều ưu tiên đưa đi những người có vai vế quan trọng, như kỹ thuật viên, người có dị năng... Bắt đầu từ lần thứ ba, mới tới lượt người dân thường.
Ngay cả trong nhóm "dân thường", người ta vẫn bị chia thành nhiều cấp bậc. Những người từng có địa vị cao trong xã hội trước tận thế, có quan hệ, có tiền, có thế lực... vẫn sẽ được ưu tiên đưa đi trước.
Tận thế là như vậy đấy, quy tắc chính là như vậy.
Người dân tuy bất mãn nhưng chẳng dám lên tiếng, cùng lắm chỉ dám lén than thở. Vì một khi gây chuyện, họ sẽ lập tức bị loại khỏi danh sách cứu hộ.
Dù thời gian chờ đợi dài khiến họ gần như tuyệt vọng, nhưng chỉ cần chưa bị bỏ rơi hoàn toàn, vẫn còn một tia hy vọng. Một khi bị đưa vào danh sách “không cứu hộ”, đó mới là sự tuyệt vọng thật sự.
Lúc này, Hà Văn Hi vẫn chưa biết mình có nằm trong danh sách cứu viện hay không.
Hắn ta có dị năng, nhưng vẫn chưa được kích phát.
Ở kiếp trước, phải nửa năm sau ngày tận thế Hà Văn Hi mới bộc lộ dị năng, khi đó hắn ta và Bùi Dữ cùng đối mặt với một bầy xác sống và con người tàn nhẫn, suýt nữa mất mạng. Nhờ may mắn sống sót, lại bị thương nặng, chính trong lúc cận kề cái chết, khát vọng sống khiến dị năng của Hà Văn Hi bùng nổ.
Thời gian gần đây, Hà Văn Hi điên cuồng liên lạc với Bùi Dữ, gọi điện không ngừng, nhắn tin cả nghìn tin mỗi ngày vẫn chưa dừng lại.
Nhưng Bùi Dữ đã lường trước điều này, anh không mở máy phụ suốt từng ấy ngày.
Hôm nay là đợt cứu hộ thứ tư của thành phố Tĩnh Hải.
Anh quyết định liên lạc một chút với Hà Văn Hi, xác nhận xem người kia còn sống hay không.
Vừa mở điện thoại, máy lập tức hiện hàng loạt tin nhắn, chưa kịp xử lý hết thì cuộc gọi của Hà Văn Hi đã ập tới.
Máy bị đơ khiến Bùi Dữ nhíu mày, sau đó thản nhiên đặt điện thoại lên ghế sofa, không vội nghe máy.
Tiểu Miêu tò mò dùng móng chạm vào điện thoại, rồi bị Bùi Dữ bế lại vào lòng, xoa xoa má nó.
“Meo~”
Tiểu Miêu không hài lòng lắc đầu, còn nhe răng ra như muốn dọa anh.
Chiếc điện thoại mới ít dùng nên xử lý dữ liệu cũng nhanh. Chỉ trong một phút ngắn ngủi lúc Bùi Dữ chơi với Tiểu Miêu, Hà Văn Hi đã gọi lại mấy cuộc.
Đến khi chuông điện thoại lại vang lên, Bùi Dữ bật loa vì đang bận tay với Tiểu Miêu.
Vừa bắt máy, đầu dây bên kia vẫn chưa kịp phản ứng, vài giây sau, giọng Hà Văn Hi vang lên đầy kích động và chút trách móc:
“Anh! Dạo này anh bị gì vậy? Có gặp nguy hiểm không? Sao không nghe máy của em? Em lo cho anh muốn chết! Anh? Anh có sao không? Sao không nói gì? Anh?”
Bùi Dữ vừa gãi cằm Tiểu Miêu, vừa cười nhàn nhã:
“Cậu hỏi một tràng như vậy, tôi biết trả lời câu nào trước đây?”
Hà Văn Hi nghe thấy giọng anh, thở phào nhẹ nhõm:
“Làm em sợ gần chết, cứ tưởng anh gặp chuyện rồi. Giờ tình hình căng thẳng lắm, em không kịp nói nhiều. Anh đang ở đâu vậy? Thành phố Tĩnh Hải chuẩn bị đợt cứu viện thứ tư rồi, nếu anh đến kịp, chắc chắn sẽ được lên máy bay đầu tiên!”
“Thật à? Nhưng tôi đã bán hết tài sản lấy tiền mặt rồi…” Bùi Dữ nói xong, giọng chuyển nhẹ, “Còn cậu thì nằm trong danh sách cứu viện đợt mấy?”
Hà Văn Hi ngập ngừng, “Chưa biết nữa… đợt bốn không có tên em… À, anh bảo em tìm hạt giống, em cũng cố gom được hai túi, một túi trái cây, một túi rau, nhưng giờ không biết làm sao đưa cho anh.”