Trong mắt anh, Tiểu Miêu lúc này trông chẳng khác gì đứa trẻ làm sai đang ngoan ngoãn nhận phạt, vừa đáng thương vừa ngoan ngoãn.

Hình ảnh này thật sự khiến người ta không thể không mềm lòng.

Bùi Dữ thân mật hôn lên trán Tiểu Miêu:

“Thật sự không sao mà, Tiểu Miêu có muốn xem tiếp tình hình bên ngoài không?”

Ôn Xu lắc đầu, khe khẽ kêu một tiếng rồi lại nhìn chằm chằm vào vết thương trên bụng anh.

Thấy cô cứ lo lắng mãi, Bùi Dữ bèn bế cô về phòng ngủ, cho cô tận mắt xem anh xử lý vết thương.

Thực ra, Tiểu Miêu đã giữ móng lại rồi nên vết xước rất nhỏ, gần như đang lành lại. Bùi Dữ rửa qua một chút, dán miếng băng cá nhân lên là xong.

Tiểu Miêu bám theo anh sát rạt, chỉ cần anh cúi đầu là cô lại rụt vào người, khẽ kêu “meo meo”.

Khóe môi Bùi Dữ không kìm được ý cười, ôm Tiểu Miêu dỗ mãi, nói bao nhiêu lời dễ nghe.

Cảm xúc vui vẻ thật sự rất dễ lây lan. Ôn Xu được dỗ đến mức mặt đỏ bừng, không lâu sau lại quay về dáng vẻ “mèo nhỏ ngang ngược” như thường.

Ôn Xu còn định bắt Bùi Dữ cắt móng cho cô, nhưng mỗi lần móng bật ra đều bị anh bỏ qua. Cuối cùng, khi thấy cô có vẻ sốt ruột, anh mới bất đắc dĩ giải thích:

“Giờ tận thế mà, có móng vẫn an toàn hơn.”

Vừa nghe thế, Ôn Xu lập tức rụt móng lại, nghiêng đầu dụi vào cằm Bùi Dữ, bám dính hết mức.

Bên ngoài biệt thự, zombie vẫn liên tục kéo đến vì ngửi được mùi người. Đến vùng ngoại ô mà còn vậy, thành phố Tĩnh Hải chắc cũng không còn xa ngày hoàn toàn sụp đổ.

Sau khi cải tạo, biệt thự có cách âm rất tốt. Khi ở trong nhà, Ôn Xu không nghe được tiếng gào rống ngoài kia. Nhưng khi ra sân, âm thanh trở nên cực kỳ rõ ràng.

Ôn Xu rất sợ zombie, nhưng ngày nào Bùi Dữ cũng đưa cô ra sân chơi. Thời gian chơi ban đầu là một tiếng, rồi dần dần kéo dài thành ba tiếng.

Bùi Dữ muốn giúp Tiểu Miêu dần thích nghi với sự tồn tại của zombie, không còn sợ hãi nữa.

Tiểu Miêu cũng rất nỗ lực.

So với những người còn đang vật lộn sống sót bên ngoài, cô thật sự may mắn và hạnh phúc khi được từ từ thích nghi như vậy.

Ban đầu, cô chỉ dám ở sân chưa tới mười phút, thấy zombie là sợ tới mức run rẩy.

Nhưng dần dần, kể cả khi bị Bùi Dữ bế ra tận cửa sân, tận mắt nhìn zombie bị điện giật, cô cũng không còn hoảng loạn bỏ chạy nữa.

Việc "huấn luyện" này kéo dài nửa tháng. Giờ đây, Ôn Xu không chỉ không còn sợ zombie, mà thỉnh thoảng thấy con nào dữ tợn còn thổi phù một hơi vào mặt chúng. Từ “bé mèo nhát gan” đã biến thành “mèo con bá đạo”.

Trong nửa tháng đó, tình hình thành phố Tĩnh Hải ngày càng tệ hơn, đến mức phải yêu cầu trực thăng đặc biệt đến cứu viện.

Ôn Xu biết được điều này khi đang xem hoạt hình. Dù tin tức thời điểm đó rất nhiều, cô chỉ nhớ rõ phần trực thăng cứu viện và việc sơ tán người dân.

Và đó cũng là lần cuối cùng cô nhìn thấy tin tức... khi đang xem phim hoạt hình.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play