Bùi Dữ nhấn mở một khung hình từ camera theo dõi, hình ảnh hiện ra chính là cảnh Ôn Xu đang nhìn thấy lũ zombie.

Trong hình, lũ zombie vốn rải rác khắp nơi, giờ lại có đến hơn chục con, tất cả đều đang di chuyển về hướng biệt thự.

Ôn Xu hơi lo lắng, kêu “meo~” một tiếng gọi Bùi Dữ.

【 Giờ làm sao đây? 】

Từ khi về vùng ngoại ô ở đã khá lâu, đây là lần đầu tiên hai người thấy zombie mò đến tận nơi.

Bùi Dữ đưa tay xoa đầu Tiểu Miêu, cười nhẹ:

“Đừng lo, hệ thống phòng thủ của biệt thự rất chắc chắn. Nếu Tiểu Miêu không sợ, cứ tiếp tục xem cũng được.”

Dù biệt thự có được cải tạo kỹ cỡ nào thì cũng không thể ngăn được mùi của con người.

Mà zombie ngửi thấy mùi người, cũng như chó ngửi thấy mùi bánh bao thịt, điên cuồng lao đến.

Ôn Xu ngồi chồm hổm trước màn hình, chăm chú theo dõi khi lũ zombie ngày càng đến gần.

Tận thế đã đến gần hai tháng, zombie cũng đã tiến hóa lần hai. Giờ tốc độ di chuyển của chúng gần như bằng người thường, rất nhanh đã hiện ra rõ nét trên màn hình.

Thiết bị giám sát có độ phân giải cao, có thể nhìn rõ mặt mũi tái xanh, làn da nhăn nheo và rữa nát của bọn chúng. Phần thịt thối rữa chia thành từng lớp, nhưng vẫn bám chặt vào mặt. Mắt chúng thì như cá chết, trừng trừng, không chuyển động, tròng mắt đen bé tí nhìn cực kỳ kinh dị.

Ôn Xu bất ngờ bị dọa sợ, toàn thân dựng lông, hoảng hốt nhào vào lòng Bùi Dữ, phát ra tiếng mèo run rẩy đầy kinh hãi.

Bùi Dữ không nhịn được bật cười khẽ, sau đó nhanh chóng đưa tay lên che miệng, ho nhẹ một tiếng rồi nói:

“Vào được mới lạ.”

Lũ zombie bên ngoài đã đến rất gần, chỉ cách cổng biệt thự chưa tới mười mét.

Ôn Xu vẫn tò mò, không dời mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, khi thấy móng vuốt của zombie sắp chạm vào cổng sắt, cô cũng nín thở theo.

“Xẹt ——”

“Meo!”

Con zombie đầu tiên vừa chạm vào cổng sắt lập tức bị dòng điện cao thế đánh thành một cục thịt cháy khô.

Tiểu Miêu sợ đến mức móng vuốt bật ra, quay đầu đụng vào bụng Bùi Dữ, không cẩn thận cào ra một vết xước nhỏ có máu.

Bùi Dữ không hề nhăn mặt, chỉ cười rồi đưa tay xoa đầu Tiểu Miêu.

Mà trên màn hình, những con zombie còn lại không hề biết sợ, tiếp tục lao đến như thiêu thân. Tiếng “xẹt xẹt” và “bùm bùm” vang vọng khắp phòng.

Rất nhanh, một bàn tay gầy gò như chỉ còn xương thò ra che mất ống kính máy quay, mọi âm thanh cũng tắt hẳn.

Bùi Dữ thở dài, cảm thấy Tiểu Miêu thật là sinh vật dễ bị hoảng sợ, nhưng cũng may là cô không bị sốc tâm lý.

Thật ra, cảnh tượng như vậy đối với người chưa từng trải qua tận thế mà nói, đúng là một cú sốc không nhẹ.

Tiểu Miêu vẫn chưa chịu rời khỏi lòng anh, cứ nép sát vào người. Bùi Dữ vừa xoa lưng vừa nhẹ giọng dỗ dành. Mấy phút sau, cô mới rụt rè thò đầu ra.

Khi nhìn thấy bụng Bùi Dữ có vết trầy, Tiểu Miêu lập tức tròn xoe mắt.

“Meo…”

Ôn Xu áy náy ngồi chồm hỗm trên đùi Bùi Dữ, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đầy hối lỗi, tai cụp xuống.

Phản ứng này làm Bùi Dữ hơi bất ngờ.

Nhiều đứa trẻ con làm người nhà bị thương còn chẳng nhận ra. Thế mà một con mèo lại biết áy náy, cảm giác đó thật sự rất đặc biệt với một người nuôi mèo.

Anh lập tức bế Tiểu Miêu lên hôn một cái, bật cười:

“Tiểu Miêu còn biết áy náy à? Không sao đâu, tôi không thấy đau mà.”

Vết thương nhỏ như vậy với Bùi Dữ chỉ như vết xước da, chẳng đáng kể.

“Meo…”, Xin lỗi…

Ôn Xu rũ mắt xuống, nhưng vì bị bế lên cao nên vẫn nhìn được thẳng vào mắt Bùi Dữ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play