Ôn Xu thật ra cũng không định giấu Bùi Dữ, sớm muộn gì cũng bị phát hiện, đâu thể giả vờ làm con mèo ngốc suốt đời được.
Cô do dự một lúc, rồi khẽ “meo~” một tiếng để đáp lại lời của Bùi Dữ.
Tất nhiên Bùi Dữ nghe không hiểu tiếng mèo, nhưng nhìn ánh mắt của con mèo nhỏ thì anh vẫn đoán được phần nào ý tứ.
Dù bình thường Tiểu Miêu vốn đã thông minh rồi, nhưng Bùi Dữ vẫn không ngờ con mèo này thật sự hiểu được anh nói gì, thậm chí còn có thể hiểu cả ngôn ngữ loài người.
Chẳng lẽ đây là biểu hiện của việc tiến hóa?
Nhưng ở kiếp trước, Tiểu Miêu cũng không thông minh đến mức này…
Bùi Dữ cau mày suy nghĩ, rồi bị tiếng hắt hơi khe khẽ của Tiểu Miêu kéo về hiện tại. Anh vội lấy khăn lông quấn cô lại.
Anh thử hỏi, “Vậy Tiểu Miêu cũng hiểu chữ luôn hả?”
Ôn Xu kiêu ngạo ngẩng đầu nhỏ lên, “Meo~!”
Tất nhiên là hiểu rồi!
Lần này thì Bùi Dữ thật sự hơi choáng, anh nhấc bổng Tiểu Miêu lên, lắc lắc một cái, do dự hỏi:
“Thành tinh rồi à?”
Ôn Xu bị lắc đến choáng váng, nghe xong thì nổi đóa “meo” một tiếng, giơ móng tay đấm đá về phía Bùi Dữ một trận oai phong lẫm liệt, tất nhiên là không đánh trúng được phát nào.
Sau khi biết Tiểu Miêu có thể nghe hiểu, đọc hiểu được tiếng người và cả chữ viết, mối quan hệ giữa hai người càng thêm thân thiết.
Tiểu Miêu là mèo cái, nên Bùi Dữ còn lục tìm mấy bộ đồ baby nhỏ xíu để mặc cho cô.
Ôn Xu dù là mèo thì cũng không quá thích mặc đồ, nhưng cô đã từng sống 20 năm làm người, chút khó chịu này cũng dễ dàng bỏ qua.
Bùi Dữ cao hứng, còn dùng máy ảnh Polaroid chụp cho cô vài tấm ảnh, cất hết vào không gian chứa đồ của mình.
Quậy phá một lúc thì trời cũng sập tối.
Sau bữa tối, như thường lệ, Bùi Dữ vào thư phòng ghi chép lại lịch trình trong ngày và lập kế hoạch. Ôn Xu cũng giống mọi khi, nằm dài trong lòng anh.
Mãi đến khi thấy Bùi Dữ dùng bút đỏ gạch tên hai người trên cái gọi là “Danh sách tử vong”, Ôn Xu mới để ý, hôm nay anh thực sự đã giết người.
Cô bật dậy, đôi chân ngắn lượn quanh danh sách đó, nhìn thấy hai cái tên “Lâm Uyển Đường” và “Tô Căng” đã bị gạch đậm bằng mực đỏ.
“Tiểu Miêu cũng nhận ra mấy cái tên này hả?”
Bùi Dữ vừa nói vừa liếc nhìn cô, đưa tay vuốt ve Tiểu Miêu.
Ôn Xu biết anh giết người, bỗng có chút khựng lại, không còn dám vùng vẫy.
Dù hơi khó chấp nhận việc này… nhưng cô biết Bùi Dữ sẽ không bao giờ làm hại cô, vì vậy mới có thể yên tâm nằm trong lòng anh, chứ không phải hoảng sợ nhảy dựng lên bỏ chạy.
Toàn thân Tiểu Miêu phủ lông mượt mà, mặt mũi thì vô tội, đôi mắt tròn xoe khiến ai nhìn cũng mềm lòng.
Bùi Dữ xoa nhẹ Tiểu Miêu một lúc, rồi cầm móng cô chỉ vào tên “Hà Văn Hi” trong danh sách.
“Hắn cũng là kẻ thù của tôi. Hai người kia hôm nay gặp chỉ là tình cờ thôi.”
Ôn Xu dựng tai lên, rướn đầu lại gần nhìn kỹ cái tên, rồi quay lại nhìn Bùi Dữ bằng ánh mắt như đang xác nhận lại.
Bùi Dữ cười, “Người tiếp theo mà tôi phải xử lý chính là hắn. Hà Văn Hi giả tạo, đố kỵ mạnh, dễ bị người khác xúi giục. Nhưng hắn lại rất thích mèo. Nếu thấy em, chưa biết chừng sẽ tìm cách bắt em đi.”
Ôn Xu trợn to mắt, ngẫm nghĩ một lúc rồi rụt đầu, dụi nhẹ vào tay Bùi Dữ, phát ra tiếng mèo nhỏ nhỏ đầy phản đối.