Phản ứng này quá rõ ràng. Dù Bùi Dữ không hiểu tiếng mèo, cũng biết cô đang phản kháng.
Anh bật cười, “Tôi sẽ không để em cho hắn đâu. Hắn không xứng.”
Thật là bé mèo ngốc.
Dù Hà Văn Hi từng là bạn từ nhỏ, nhưng cũng là kẻ thù của anh. Làm sao có chuyện anh để Tiểu Miêu rơi vào tay hắn?
Không ai có thể mang cô đi.
Ôn Xu nghe vậy mới yên tâm, nằm cuộn tròn trong lòng anh, cái đuôi mềm mại quẫy qua quẫy lại, thỉnh thoảng đánh vào hông Bùi Dữ, qua lớp quần vẫn khiến người ta thấy hơi ngứa.
Bùi Dữ nhẹ nhàng nắm lấy cái đuôi ấy, “Cái đuôi này chắc cũng nên chăm chút lại chút nhỉ?”
Ôn Xu quay đầu nhìn đuôi mình, rồi lập tức đuổi theo chơi đuôi luôn, cái đuôi vừa mềm vừa đẹp, chẳng cần chỉnh sửa gì cả!
Bùi Dữ thấy cô tự chơi vui vẻ thì cúi đầu tiếp tục ghi chép danh sách vật tư và công cụ chuẩn bị.
Hiện giờ, đồ ăn thức uống là nhiều nhất, thiết bị điện tử và đồ dùng bếp cũng đầy đủ. Quần áo theo mùa, đồ dùng trong nhà, tất cả đều có sẵn. Những vật dụng cơ bản, anh không thiếu thứ gì.
Cái thiếu nhất hiện tại là hạt giống rau củ và trái cây.
Thứ này chỉ có thể mua được trong thành phố, chứ vùng ngoại ô không dễ tìm. Hơn nữa, phần lớn đều đã bị nhà nước thu gom.
Bùi Dữ suy nghĩ một lúc, soạn tin nhắn gửi cho Hà Văn Hi, nhờ hắn tìm cách xoay xở ít hạt giống.
Hà Văn Hi gần như trả lời ngay lập tức, thậm chí còn định gọi điện nhưng bị Bùi Dữ từ chối.
Tin nhắn từ Hà Văn Hi:
[Anh ơi, rốt cuộc anh đang ở đâu vậy? Ba mẹ em đều đi cả rồi, bên cạnh chỉ còn đám họ hàng phiền phức. Anh biết mà, từ nhỏ em đã ghét họ rồi. Anh không ở đây, em chẳng biết làm sao bây giờ!]
Nếu là trước kia, Bùi Dữ sẽ lập tức hóa thân thành ông anh gương mẫu, giúp hắn giải quyết hết, còn gửi thêm phong bao lì xì động viên.
Nhưng hiện tại, anh chẳng muốn quan tâm. Nghĩ Hà Văn Hi vẫn còn giá trị lợi dụng nên chỉ lấy lý do chặn ngang câu chuyện. Sau đó, mặc kệ hắn gửi gì nữa, Bùi Dữ đều không đọc, tắt máy luôn.
Xử lý xong xuôi, anh dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Tiểu Miêu ban đầu còn đang đuổi đuôi chơi trong lòng anh, giờ đã leo lên bàn, ngồi nghịch bút máy.
Không lâu sau, một tiếng "cạch!" vang lên, bút rơi xuống đất.
Tiểu Miêu lập tức ngồi yên như chưa có gì xảy ra, liếm lông giả vờ vô tội.
Ôn Xu thề, cô không cố ý làm rơi cây bút đó đâu, chỉ là móng vuốt hơi không kiểm soát được…
Tiếng động khiến Bùi Dữ mở mắt nhìn, thấy bút máy nằm dưới đất, rồi nhìn qua Tiểu Miêu đang lông xù xù rõ vẻ chột dạ, anh bật cười, nhấc cô lên, nhẹ tay vỗ hai cái.
Anh chỉ vào cây bút: “Không được tái phạm.”
Ôn Xu kêu khẽ hai tiếng, bị phạt xong lại trở nên tự tin ngay, còn bực bội quay lại cắn tay anh.
Bùi Dữ phối hợp né vài cái, rồi thả cho cô cắn thoải mái.
Kết quả, sau một hồi nghiến ngấu, da anh chẳng xước tẹo nào, chỉ dính tí nước miếng trong suốt.
Sau hôm đó, Ôn Xu tiếp tục ở lại biệt thự thêm nửa tháng.
Nửa tháng này, cuộc sống của cô thoải mái khỏi bàn. Ngày nào cũng có Bùi Dữ chuẩn bị ba bữa ăn đầy đủ, kèm thêm đủ loại bột dinh dưỡng và chăm sóc lông da, khiến lông cô vừa mượt vừa bóng, nhìn dáng thôi là biết đây là một bé mèo đẹp xuất sắc rồi.