Anh không nói thêm gì, ánh sáng tím lại lóe lên, mùi cháy khét một lần nữa lan ra trong không khí.
Hai cái xác cháy đen ngã rầm xuống đất, bụi tung mù mịt. Dù gương mặt đã cháy xém nhưng vẫn có thể thấy nét hoảng sợ trên đó.
Bùi Dữ phủi nhẹ áo, cúi người bế Tiểu Miêu lên, bước qua xác chết, đi thẳng vào căn nhà an toàn của mình.
Ôn Xu chỉ nghe thấy tiếng bước chân nặng nề, sau đó bị Bùi Dữ bế lên.
Cô đi qua đi lại trong vali, kêu lên những tiếng mèo mà người khác không hiểu, cố gắng thu hút sự chú ý của chủ nhân.
Bùi Dữ không để ý lắm, chỉ đến khi vào phòng khách mới thả cô ra. Giày anh còn chưa kịp thay.
Anh bế Tiểu Miêu, giọng vẫn dịu dàng và bình tĩnh như thường ngày:
“Không chờ nổi muốn xem hoạt hình nữa à?”
“Meo!”
Ôn Xu vùng vẫy trong tay anh, vừa được thả ra liền vây quanh người anh ngửi khắp nơi.
Không có mùi máu, chỉ có mùi khét và thoang thoảng mùi thịt nướng.
Bùi Dữ nhìn hành động của cô, mới nhớ ra trên người mình có thể dính mùi. Anh nhíu mày, lại bế Tiểu Miêu lên, cúi đầu ngửi thử mùi trên cô.
Lúc đầu trên người Tiểu Miêu không có mùi gì, nhưng vừa rồi bị ôm một lúc, mùi trên người anh đã dính sang cô một ít.
Bùi Dữ ôm mèo, đi vào phòng ngủ:
“Tham ăn quá rồi đấy, loại thịt này không ăn được đâu. Đợi tắm xong, tôi cho em ăn thịt sinh cốt.”
“Meoo?”
Ôn Xu ngơ ngác. Cô còn chưa kịp chạm đất bao nhiêu, phần lớn thời gian ở trong vali, sao tự dưng lại phải tắm?
“Meo!!”
Cô không muốn tắm!
Tiểu Miêu vùng vẫy nhưng chẳng có sức lực gì so với Bùi Dữ, dễ dàng bị anh giữ chặt.
Nhưng trong lúc cô giãy giụa, áo sơ mi của Bùi Dữ cũng bị ướt nhẹp.
Hôm nay anh mặc sơ mi trắng, tay áo xắn tới khuỷu tay, để lộ bắp tay rắn chắc. Áo bị nước làm ướt dính sát vào người, mờ mờ ẩn hiện cơ bụng sáu múi, đường nhân ngư và cơ ngực săn chắc…
Và rồi Bùi Dữ nhận ra, Tiểu Miêu đột nhiên không giãy nữa, mà trông có vẻ kỳ lạ, thậm chí còn dùng móng che mắt lại.
Mỗi lần thấy cô làm vậy, anh đều thấy buồn cười. Nhưng khi lơ đãng liếc nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, nụ cười bên môi anh dần dần tắt đi.
“…”
Bùi Dữ vừa bất lực vừa buồn cười, xách Tiểu Miêu lên, chuẩn bị "đáp lễ".
Cái đuôi nhỏ của Ôn Xu đã sớm cuộn lại khi bị nhấc bổng lên. Cả người ướt nhẹp, trông nhỏ đi nhiều, gương mặt tròn xoe đáng yêu đến mức khiến người ta mềm lòng.
Bùi Dữ chọc nhẹ vào mũi cô:
“Mèo nhỏ háo sắc, càng ngày càng giống người thật đấy. Che mắt làm gì, ngón tay hé ra như vậy em tưởng người ta không thấy à?”
Ôn Xu phản bác một tiếng, khe hở là tại tay ngắn chứ bộ, cô rất lịch sự!
Bùi Dữ nghĩ một lúc, hù cô:
“Em nhìn tôi, thì tôi cũng phải nhìn lại em chứ.”
“Meo?!”
Mắt mèo của Ôn Xu tròn xoe, cả bốn chân co rút lại, nhìn vừa đáng thương vừa bất lực:
“Meoo!”
Bùi Dữ chạm vào ánh mắt đó, hơi sững người, vô thức né tránh, nhưng rất nhanh lại quay trở về.
Nhìn thấy vẻ nghi ngờ trong mắt cô, anh bất giác bật thốt:
“Có phải… em nghe hiểu tôi đang nói gì không?”
Bùi Dữ bất ngờ hỏi vậy khiến Ôn Xu giật mình, trong lòng chột dạ. Nhưng đồng thời, cô cũng bắt đầu do dự—
Có nên nói cho anh biết không đây?