Bùi Dữ ra tay nhanh, dứt khoát và vô cùng tàn nhẫn. Ngoại trừ Lâm Uyển Đường và Tô Căng, tất cả những người còn lại đều bị điện giật đến mức không còn hình dáng.
Nói đúng hơn là bị thiêu cháy sạch sẽ, mùi thịt cháy và mùi da người bị điện giật tan ra nồng nặc khắp không khí, khiến Ôn Xu không hiểu chuyện gì, hắt xì một cái.
Tiểu Miêu nghiêng đầu khó hiểu: Không phải đang đánh nhau sao? Sao lại có mùi thịt nướng thế này?
Ở chỗ Ôn Xu không nhìn thấy, trên mặt đất đã nằm la liệt vài thi thể bị điện giật, vẫn còn bốc khói. Máu còn chưa kịp chảy ra đã bị đốt khô queo.
Cảnh tượng này khiến Tô Căng và Lâm Uyển Đường lập tức mở to mắt, không thể tin nổi. Chân cả hai mềm nhũn, gần như đứng không vững.
Tận thế xảy ra, bọn họ cũng từng giết vài con zombie, nhưng dù gì thì zombie cũng không phải người. Giết zombie chẳng ai coi là chuyện nghiêm trọng, xuống tay có chút khó khăn lúc đầu thôi, sau đó cũng quen.
Tô Căng bình thường luôn đóng vai kẻ yếu, nhưng chuyện xấu hắn từng làm thì không ít. Tuy từng thấy người chết, nhưng chưa từng trực tiếp giết người sống, càng chưa bao giờ chứng kiến cảnh máu me kinh hoàng như vậy.
Vài mạng người sống sờ sờ bị giật chết trong chớp mắt, phải mạnh đến cỡ nào mới làm được chuyện đó?
Chân Tô Căng run lẩy bẩy, cố gắng giữ bình tĩnh:
“Bùi… Bùi tổng, chắc có hiểu lầm gì đó. Tất cả là do bọn họ bày ra, tôi không hề nói gì cả, thực sự xin lỗi! Ngài đã trả thù xong rồi, chúng tôi chỉ là hai người lính quèn, chẳng đáng để ngài phải ra tay nữa… Bọn tôi đi ngay bây giờ, được không?”
Hắn đành phải cúi đầu chịu thua. Dù cố tỏ ra bình tĩnh nhưng giọng nói run rẩy đã bán đứng tất cả.
Lâm Uyển Đường thì khỏi nói, bị dọa đến không nói nên lời, phải bám lấy Tô Căng mới không ngã quỵ xuống đất.
Dù Tô Căng có nghĩ ra cách gì thì lúc này hắn cũng chỉ là người bình thường. Lần đầu tiên hắn thực sự cảm nhận được sự tàn khốc của tận thế.
Tận thế đến, những kẻ như Bùi Dữ, một lời không nói đã lấy mạng người sẽ ngày càng nhiều. Mà bọn họ, lại là những kẻ xui xẻo nằm trong nhóm đầu tiên bỏ mạng.
Bùi Dữ nhìn bộ dạng sợ hãi của hắn, khẽ cười một tiếng:
“Các người cũng có biệt thự ở đây à?”
Tô Căng vội đáp:
“Đúng vậy, mới mua cách đây hai năm, ở phía tây biệt thự của ngài, còn cách nhau một căn.”
Bùi Dữ hỏi tiếp:
“Các người đều biết tôi?”
Tô Căng không dám lơ là:
“Biết chứ, người lớn trong nhà tôi thường nhắc đến ngài, ai cũng biết ngài là ai. Năm ngoái ông nội tôi còn hợp tác với chi nhánh công ty của ngài mà.”
Bùi Dữ quay sang hỏi Lâm Uyển Đường:
“Bạn gái cậu à?”
Tô Căng hơi ngập ngừng rồi đáp:
“Vâng, tụi tôi lớn lên cùng nhau, năm nay mới bắt đầu hẹn hò. Cô ấy là con gái nhà họ Lâm, tên là Lâm Uyển Đường.”
Bị gọi tên bất ngờ, Lâm Uyển Đường sợ đến mức không dám nói gì, cúi đầu trốn sau lưng Tô Căng.
Nếu là người khác hỏi vậy, cô ta có thể còn hiểu lầm là người ta có tình ý gì với mình, nhưng ánh mắt của Bùi Dữ quá lạnh, không chút cảm xúc. Thậm chí còn có chút chán ghét. Cô ta rất nhạy cảm với ánh mắt của người khác, nên chắc chắn không nhìn nhầm.
Hóa ra là vậy.
Khó trách kiếp trước sau này khi Lâm Uyển Đường gia nhập đội, nhìn thì có vẻ quen thuộc với Tô Căng, lúc đó Tô Căng chỉ bảo là hàng xóm chơi chung từ nhỏ.
Bùi Dữ hiểu rằng có hỏi gì thêm cũng vô ích, chuyện kiếp trước bọn họ chắc chắn không biết.