Trong nháy mắt, cả đám đều hiểu rõ, người này chính là chủ nhân của căn biệt thự.

Và khi nhìn rõ mặt Bùi Dữ, tất cả đều lúng túng cứng đờ.

Không vì lý do gì khác, chỉ riêng cái danh “người thừa kế trẻ tuổi giàu có nhất” của Bùi Dữ đã đủ khiến người người ngưỡng mộ. Dù có là kế thừa sản nghiệp “Hơi Nước”, thì địa vị đó cũng chẳng ai sánh bằng.

Mà bọn họ cũng đều là phú nhị đại, tuổi tác chẳng kém nhau là bao. Cha mẹ trong nhà đều từng hoặc đang tìm cách hợp tác với Bùi Dữ, thậm chí không ít lần đem con cái ra so sánh.

Khi Bùi Dữ vẫn còn mờ mịt chưa nhận ra họ, thì bọn họ đã từng nhìn thấy mặt anh, ghi nhớ kỹ gương mặt này từ lâu rồi.

Chuyện Bùi Dữ bán hết tài sản lấy tiền mặt, bọn họ cũng biết. Ban đầu còn chế giễu, cười anh lỗ vốn. Nhưng tận thế đến, giờ họ muốn bán tháo tài sản cũng chẳng ai thèm lấy!

Thời loạn, chỉ có lương thực và vũ lực mới là thật sự quý giá.

Tô Căng nhìn thấy Bùi Dữ, lập tức thay đổi thái độ, chỉnh lại kính mắt, vẻ ngoài vẫn nho nhã lễ độ:

“Hóa ra là Bùi tổng. Tôi và mấy người bạn chạy nạn đến đây, định tìm chủ biệt thự xin ở nhờ. Gọi mãi không thấy ai trả lời, nên mới định rời đi. Không ngờ... nơi này là của ngài.”

Bùi Dữ không nói gì, chỉ yên lặng nhìn hắn.

Thì ra Tô Căng đã sớm biết thân phận của anh, hơn nữa cũng giống như anh, từng mua bất động sản ở vùng ngoại ô Tĩnh Hải này. Chuyện này, kiếp trước Bùi Dữ hoàn toàn không hay biết.

Tô Căng bị ánh mắt lạnh lẽo kia nhìn chằm chằm đến khó chịu, trong lòng dâng lên chút bất an không tên. Dù vậy, hắn vẫn giữ được vẻ ngoài lịch thiệp.

Không khí giằng co, không ai dám mở miệng trước.

Khí tràng của Bùi Dữ... thật sự quá sắc bén. Khiến cho bọn họ chẳng thể dâng nổi chút khí thế nào.

Ôn Xu lúc này đang ngồi quay mặt vào tường, nghe mãi không thấy tiếng động gì, rốt cuộc không nhịn được, len lén đi hai vòng rồi khẽ kêu một tiếng.

Cùng với tiếng mèo kêu nho nhỏ, giọng nói của Bùi Dữ cũng vang lên.

Anh cong môi, giọng nhàn nhạt:

“Vậy sao?”

Tô Căng cười nhẹ, cố giữ giọng điệu hòa nhã:

“Đúng vậy.”

Hắn lúc này càng thêm chắc chắn, nếu Bùi Dữ có nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi, chắc chắn cũng đã nhìn thấy năng lực dị năng của bọn họ.

Hắn tính toán đem dị năng ra hù dọa, nhưng chưa kịp động thủ, thì thấy trên tay Bùi Dữ chợt lóe lên ánh sáng tím nhàn nhạt.

Cả đám sắc mặt đồng loạt biến đổi.

Hôm nay, chỉ sợ là không thể dễ dàng rút lui.

Cả nhóm liếc nhau, cuối cùng quyết định trực tiếp khai chiến!

Sợ cái gì chứ, bọn họ có năm dị năng giả, chẳng lẽ lại thua một mình Bùi Dữ sao?

Sự thật chứng minh, bọn họ đúng là thua thật.

Ôn Xu hơi sợ hãi nhưng cũng tò mò, do dự tiến đến bên cửa sổ rương chứa đồ, muốn xem tình hình bên ngoài. Ai ngờ còn chưa kịp nhìn rõ, một chiếc áo đen đã phủ lên cửa sổ, hoàn toàn che khuất tầm nhìn. Thế giới trước mắt lập tức chìm vào bóng tối, khiến thính giác của cô càng thêm nhạy bén.

Trong bóng tối, Ôn Xu lăn qua lăn lại vài vòng, cuối cùng bị Bùi Dữ nhẹ nhàng bế ra đặt xuống đất. Ngay sau đó là tiếng bước chân xa dần, có vẻ như anh đang ra tay với đám người Tô Căng.

Tiểu Miêu “meo” một tiếng, uất ức rúc vào góc.

Cùng lúc đó, Tô Căng và đám người của hắn đã bị Bùi Dữ nghiền ép đến mức không thể chống cự nổi… Nói chính xác hơn là hoàn toàn bị đánh cho tơi tả.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play