Mọi người lập tức tản ra nhường đường cho hắn. Tô Căng cầm hòn đá trong tay ném thẳng về phía cổng biệt thự, “phịch” một tiếng vang vọng, kế đó là âm thanh dòng điện run rẩy rò rỉ truyền tới, từng đợt, từng đợt mơ hồ trong không khí.
“Chỗ vào duy nhất lại có điện. Tôi thấy nơi này tám phần có người ở, chúng ta còn muốn tiếp tục không?”
“Có người ở thì sao? Nơi rộng lớn thế này, trang trí lại còn xa hoa, nếu có người chiếm, chắc chắn cũng chẳng phải một hai cá nhân gì. Có khi cả nhà đã dọn vào đây rồi.”
Tô Căng ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ tầng hai biệt thự, chỉ thấy rèm trắng khẽ đung đưa sau lớp kính. Hắn hừ lạnh một tiếng. “Không có khả năng. Khu biệt thự này các người cũng biết, người có thể mua nổi đều là hạng phú quý, quanh năm chẳng ở đây, tận thế đến rồi mà chúng ta mò đến đây bao nhiêu lần còn chưa gặp ai. Cổng có điện chắc là nhờ tấm năng lượng mặt trời duy trì. Chúng ta chỉ cần phá được cửa là xong.”
Lúc này, người con gái vẫn luôn nắm chặt cánh tay hắn khẽ cất tiếng, giọng ngọt ngào: “Em tin anh Tô. Hơn nữa anh Tô còn có dị năng, chẳng bằng thử xem sao?”
Nữ nhân kia, Bùi Dữ rất quen mặt, kiếp trước anh đã từng cứu nhầm tên bạch nhãn lang này. Bạn gái Tô Căng, tên Lâm Uyển Đường, dị năng hệ Mộc, đầu óc toàn mộng tưởng yêu đương. Mãi đến lúc chết kiếp trước, Bùi Dữ mới biết thì ra lần cầu cứu năm đó chỉ là một màn kịch, tất cả đều nằm trong kế hoạch của Tô Căng.
Lâm Uyển Đường hiện tại là bạn gái Tô Căng, trong đội ngũ cũng coi như có chút tiếng nói, huống hồ mọi việc cũng đều do Tô Căng dẫn đầu. Cuối cùng cả nhóm đều đồng ý dùng dị năng để phá cửa.
Tô Căng là dị năng giả song hệ Băng và Phong. Lâm Uyển Đường hệ Mộc. Hai người khác một kẻ hệ Hỏa, hai người hệ Thổ, còn lại một người hoàn toàn bình thường, dựa vào quen biết từ trước tận thế mà được đi cùng.
Tận thế vừa nổ ra, số người biết đến dị năng hay có thể kích phát dị năng cũng rất ít. Ngay cả quốc gia lúc này còn chưa công khai chuyện về dị năng. Trong tình huống như vậy, việc Tô Căng có thể tự do sử dụng dị năng cũng xem như có chút bản lĩnh.
Hắn tung một khối băng to tướng đập mạnh lên cửa sắt—kết quả chẳng để lại một vết xước.
Hệ Băng vô dụng. Hai dị năng giả hệ Hỏa tiến lên, ném ra hai quả cầu lửa, kết quả vẫn y như vậy, không để lại dấu tích.
Không khí nhất thời có chút xấu hổ. Từ trước tới giờ bọn họ vẫn luôn cho rằng có dị năng là vô địch. Quả thật dị năng rất mạnh, người thường sở hữu sức mạnh siêu nhiên, ai chẳng nhiệt huyết bừng bừng? Nhưng khi gặp thứ “tục vật” như cửa sắt kia, thì bọn họ vẫn không làm gì nổi.
Lâm Uyển Đường dịu dàng trấn an: “Thôi, không ai trong chúng ta làm được thì người khác chắc cũng vậy. Nhưng ai nói nhất định phải đi từ cửa vào? Chúng ta đào hố xem sao?”
Biệt thự vùng ngoại ô bố cục đều giống nhau, xung quanh là trúc hoặc cây lớn. Phía trước cổng dẫn ra một lối đi bằng đá cuội, bên cạnh đều là bãi cỏ.
Tô Căng tiếc rẻ không muốn bỏ qua, nghiến răng: “Đi tìm công cụ trước đã. Chỗ này từ nãy đến giờ chỉ gặp vài con tang thi, toàn bộ đều bị chúng ta giải quyết rồi. Khu vực này xem ra rất an toàn, chia nhau ra hành động.”
Những người còn lại cũng không nỡ từ bỏ căn biệt thự này, nơi này đúng thật là giấc mơ của bọn họ. Ai là đàn ông mà chẳng muốn chiếm hữu?
Họ đang chuẩn bị tách ra tìm dụng cụ thì—
Bùi Dữ không còn kiên nhẫn nhìn đám người kia lăn lộn, trực tiếp tạo ra một ít động tĩnh, cố tình khiến cho Tô Căng phát hiện anh.
Tô Căng lập tức cảnh giác quay đầu lại, ánh mắt liền bắt gặp Bùi Dữ đang đứng dưới tàng cây, ánh mắt lạnh nhạt, thần sắc lạnh lùng.