Trong lúc một người một mèo đang im lặng phối hợp, đội người kia càng lúc càng tới gần, đến mức Ôn Xu đã có thể thấy rõ mặt bọn họ.

Tổng cộng sáu người: năm nam, một nữ. Người cầm đầu vóc dáng không cao, ăn mặc trông lịch thiệp, đeo mắt kính, đuôi mắt có một nốt ruồi đỏ bằng hạt đậu xanh, nhìn qua không giống kẻ xấu.

“Tô thiếu! Mau nhìn căn biệt thự phía trước kìa! Má nó, ai sửa sang được vậy? Chỗ tránh nạn trong mơ luôn rồi còn gì!”

Tên kia gọi “Tô thiếu” — chính là Tô Căng, kẻ chủ mưu hãm hại Bùi Dữ trong kiếp trước.

Ánh mắt Tô Căng dừng lại nơi biệt thự kia, trong mắt hiện rõ một tia kinh diễm và tham lam nóng bỏng.

Loại nhà như vậy, dẫu là trước mạt thế cũng đủ khiến đám đàn ông bàn tán không dứt, huống hồ hiện tại — một khu an toàn thế này, rõ ràng là thiên đường giữa tận thế.

“Hay là chúng ta chiếm luôn nhỉ? Trước kia Tô thiếu mua biệt thự ở khu này chẳng phải cũng vì hẻo lánh dễ mở tiệc à!”

“Đúng đấy, Tô thiếu không phải định lập ‘vương quốc tận thế’ của riêng mình sao? Căn biệt thự này là nơi tốt nhất rồi còn gì!”

“Tôi nhớ khu này ít người ở lắm, toàn dân rảnh rỗi tới nghỉ dưỡng thôi. Dù có ai thì sao? Bây giờ đâu còn pháp luật gì nữa!”

Tô Căng vốn dĩ đã nhắm căn biệt thự này, nghe đám kia phụ họa, lập tức gật đầu, “Từ giờ căn biệt thự đó là của tụi mình. Đi!”

Biệt thự này lắp năng lượng mặt trời, rất có thể còn có thiết bị lọc nước, ai mà không thèm thuồng?

Tô Căng là con nhà giàu ba đời chỉ có độc một mống, trước tận thế đã phách lối, phạm không ít chuyện phạm pháp. Giờ mạt thế tới, không còn luật lệ, chính phủ tạm thời cũng chưa can thiệp tới vùng ngoại ô, hắn đương nhiên muốn làm gì thì làm.

Hơn nữa... hắn bây giờ còn có dị năng.

Đám người nói là làm, trực tiếp tiến về phía biệt thự của Bùi Dữ.

Ôn Xu nghe hết toàn bộ, tức muốn xù cả lông, nhưng chẳng dám phát ra tiếng, chỉ có thể xoay quanh trong rương, gấp đến độ đi qua đi lại.

Cô biết Bùi Dữ có dị năng hệ lôi, nhưng từ trước tới nay chưa từng thấy anh sử dụng bao giờ, còn đám người Tô Căng có tới sáu tên, xét về số lượng, hoàn toàn bất lợi cho phía họ.

Giờ chỉ có thể hi vọng vào cơ chế phòng thủ của biệt thự. Toàn bộ hệ thống đã được mở từ trước, còn điều khiển từ xa vẫn đang nằm trong không gian của Bùi Dữ. Chỉ cần dụ đám người kia rời khỏi là được.

Ôn Xu còn đang lo lắng suy tính, không ngờ cái rương lại nhẹ nhàng rung động — chủ nhân cô đang theo sau!

Tiểu Miêu lo lắng kêu khẽ một tiếng.

Bùi Dữ bước chân hơi khựng lại, cúi nhìn tình trạng Tiểu Miêu, ánh mắt dịu dàng hơn hẳn, “Tiểu Miêu sợ à? Không sao, tôi rất lợi hại. Lát nữa nếu sợ thì nhớ che mắt lại, biết không?”

Bị ánh nhìn ấy dỗ dành, Tiểu Miêu ngoan ngoãn gật đầu, nằm im trong rương không nhúc nhích.

Anh là người sống lại, nếu đã đuổi theo, thì chắc chắn là đã có chuẩn bị.

Thực tế, đúng là chẳng cần lo. Giờ đây, chỉ một mình Bùi Dữ cũng có thể địch lại ngàn quân. Với dị năng hệ lôi tinh vi cường đại trong tay, chuyện bình định toàn bộ thành phố Tĩnh Hải, chỉ còn là vấn đề thời gian.

Bùi Dữ lặng lẽ theo sát phía sau đám người Tô Căng, vẫn chưa để bọn họ phát hiện.

Trong khi đó, nhóm Tô Căng đã tiến sát tới cổng biệt thự.

“Anh Tô, phá khóa đi? Cửa này có mã khóa thì phải.”

Biệt thự đã được cải tạo, lớp lưới sắt bao phủ toàn bộ, muốn vào — chỉ có thể phá khóa, hoặc dỡ cả hàng rào.

Tô Căng vẫn chưa mất đầu óc, hắn tiện tay nhặt lên một hòn đá, cân nhắc trong lòng bàn tay rồi nói: “Tất cả tránh ra, để tao xem thử cửa này có điện không đã.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play