Từ biểu hiện của Tiểu Miêu mà nói, Bùi Dữ không thể xác định được cô có bị dọa hay không. Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay anh, không xù lông, cũng chẳng hoảng loạn, chỉ là tinh thần hơi kém đi chút.
Nhìn thế thì, anh thiên về khả năng Tiểu Miêu không bị dọa cho lắm.
Có lẽ... là do không khí bên này quá ô nhiễm?
Bùi Dữ ngẩng đầu nhìn về đám tang thi cách đó mấy trăm mét. Lúc này, nơi đó đã chẳng còn thấy bóng dáng mấy người kia đâu nữa, hẳn là đã thuận lợi tiến vào khu vực bên trong của thành phố Tĩnh Hải rồi.
Anh vỗ nhẹ Tiểu Miêu, ôm cô như dỗ trẻ con, “Chúng ta đi thôi, về nhà cho Tiểu Miêu xem hoạt hình.”
Dứt lời, anh lại lấy ra một túi đồ ăn sấy nhỏ, vừa đi vừa đút cho cô ăn.
Ôn Xu nghe mùi thơm nồng của đồ ăn sấy cũng chép miệng thèm, nhưng cái mùi tanh thoang thoảng trong không khí khiến cô không nuốt nổi, chỉ có thể thèm thuồng nhìn, cuối cùng vẫn chẳng cắn nổi một miếng.
May mà đồ ăn sấy lần này màu hồng nhạt, chứ nếu là màu xanh lá, cộng thêm mùi máu tang thi lượn lờ bên ngoài, cô chắc nhổ ngay tại chỗ.
Thấy tình trạng của Tiểu Miêu không được tốt lắm, Bùi Dữ cũng chẳng muốn nán lại, trực tiếp ôm cô về biệt thự.
Chẳng ngờ, trên đường về, Bùi Dữ lại bất ngờ chạm mặt một người khiến cảm xúc trong lòng anh dậy sóng.
Khi đó, bọn họ chỉ cách biệt thự hơn hai trăm mét. Trạng thái của Ôn Xu đã hồi phục kha khá, cô còn đang nhớ nhung túi đồ ăn sấy vừa rồi không ăn được, liền mè nheo kêu không ngừng.
Bùi Dữ vốn định chờ về nhà rồi cho cô ăn tiếp, nhưng Tiểu Miêu làm nũng quá giỏi — vừa kêu nhão nhoét, vừa cọ cọ đầu lên tay anh khiến anh mềm lòng, đành dừng bước đút cô ăn trước.
Từng trải qua kiếp trước, anh theo bản năng chọn một chỗ ẩn khuất giữa lùm cây, bốn bề đều là thực vật, tầm nhìn bị che khuất tốt. Dù có người tình cờ đi ngang qua, cũng khó mà phát hiện được họ.
Ôn Xu nằm trong lòng Bùi Dữ ăn đồ ăn sấy rất ngoan, dù là một con mèo ham ăn, cô vẫn rất có quy củ, chưa từng làm bẩn lông của mình.
Khi cô ăn gần xong, tiếng bước chân hỗn loạn bất chợt truyền đến từ phía sau.
Ôn Xu lập tức ngừng ăn, hai mắt cảnh giác nhìn quanh, rồi ngẩng đầu nhẹ giọng kêu với chủ nhân một tiếng.
Bùi Dữ mỉm cười ôn nhu với nàng, vuốt ve bộ lông mềm mại, khẽ giọng dỗ, “Tiểu Miêu rất giỏi, lát nữa cũng không được phát ra tiếng nhé?”
Ôn Xu cảm thấy gương mặt mình như nóng lên, lấy đầu cọ nhẹ lên mu bàn tay anh, như muốn nói “Biết rồi.”
Cái loại tương phản dịu dàng như thế này của Bùi Dữ, thực sự rất câu nhân.
Một người một mèo im lặng núp trong góc, cùng nhau dõi mắt về phía âm thanh vọng lại. Không bao lâu sau, một đội người xuất hiện trong tầm mắt của họ.
Thực vật biến dị xung quanh vừa giúp che chắn tầm nhìn, vừa là tấm lá chắn bảo vệ, nhưng Bùi Dữ chỉ cần liếc qua một cái đã nhận ra người đi đầu là ai.
Chỉ trong khoảnh khắc, khí tức quanh thân anh đột nhiên chìm xuống, lạnh lẽo như gió đông quét qua mặt, lạnh tới tận xương tủy, ẩn giấu bên trong là sự sát khí mãnh liệt đến đáng sợ.
Ôn Xu lần đầu thấy một Bùi Dữ như thế, cho dù trong lòng cô không sợ anh, nhưng bản năng Tiểu Miêu vẫn khiến cả bộ lông trên người cô dựng đứng hết cả lên, đôi mắt tròn xoe hiện rõ nét hoảng sợ, thậm chí có chút muốn nhảy xuống tìm chỗ trốn.
Động vật rất nhạy cảm với cảm xúc con người.
Bùi Dữ cúi đầu xoa nhẹ Tiểu Miêu, lập tức từ không gian lấy ra một cái rương hàng không, định để cô vào trong trước.
Bằng không, nếu lát nữa xảy ra giao tranh, chỉ sợ sẽ khiến cô hoảng sợ hơn, thậm chí phát sinh phản ứng bản năng công kích.
Ôn Xu do dự chốc lát, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn chui vào.
Làn da cô yếu ớt thế này, vẫn nên tránh làm vướng chân Bùi Dữ thì hơn.