Ban đầu anh còn muốn chờ họ lộ rõ bộ mặt thật rồi mới ra tay, nhưng nghĩ lại thì sao phải đợi?
Anh sống lại đâu phải để chịu đựng thêm một lần nữa. Chi bằng giải quyết dứt điểm sớm, rồi đưa Tiểu Miêu về sống yên ổn trong biệt thự.
Chỉ tiếc là giờ chỉ có thông tin rõ ràng về Hà Văn Hi, những người còn lại vẫn chưa có quan hệ gì trực tiếp với anh.
Hà Văn Hi hiện đang ở khu chính phủ, nếu không có gì thay đổi thì ba mẹ anh ta sẽ lại chuyển tới nhà cậu cả như kiếp trước. Như vậy, Hà Văn Hi sẽ không còn người thân nào ở Tĩnh Hải. Bạn bè thì cũng có đó, nhưng ai cũng phải lo cho người nhà mình, mấy ai giúp được anh ta?
Chỉ cần dụ được Hà Văn Hi đến đây là xong.
Kiếp trước, chỉ vài phút trước khi chết, Bùi Dữ mới biết toàn bộ sự thật. Đời này, dù đối phương có chết không rõ lý do, cũng chẳng quá đáng gì.
Ôn Xu tỉnh dậy lần nữa thì bụng đã đói meo, cô chạy đến ôm lấy Bùi Dữ, đứng lên lay lay người anh:
“Meo!”
Đói quá đói quá đói quá.
Giờ hình thể của Tiểu Miêu không còn như trước nữa, không thể ngồi trên vai Bùi Dữ làm nũng, chỉ có thể rúc trong lòng anh.
Bùi Dữ bị kéo khỏi dòng suy nghĩ, cũng không tức giận. Anh bế cô lên như bế trẻ con, hỏi:
“Đói rồi hả?”
Ôn Xu dụi mặt vào má anh, kêu “meoo~”.
Bùi Dữ liếc đồng hồ, cũng đã mấy tiếng trôi qua, liền vào bếp chuẩn bị bữa khuya cho cô.
Chuyện trả thù cũng không gấp gáp được, hiện tại thế giới vẫn chưa hỗn loạn đủ. Ra tay lúc này vẫn rất khó, đặc biệt khi Hà Văn Hi còn đang ở trong khu chính phủ.
Chừng hơn một tháng nữa, Tĩnh Hải sụp đổ, chính phủ cũng sẽ phải dời trụ sở về phía Tây Nam. Đến lúc đó, thế giới mới thật sự rơi vào hỗn loạn.
Sáng hôm sau, khi Tiểu Miêu vừa tỉnh, Bùi Dữ cũng thức dậy theo.
Ôn Xu còn đang ngáp ngắn ngáp dài thì bất ngờ bị Bùi Dữ ôm lên.
Cô thắc mắc sao hôm nay anh lại dậy sớm thế, ai ngờ bị anh vùi mặt vào lớp lông mềm của mình, cọ tới cọ lui khiến cả người cô xù lông lên.
Giọng anh trầm trầm, còn ngái ngủ:
“Hôm nay mang Tiểu Miêu ra ngoài chơi nhé?”
“Meoo ~!”
Ôn Xu liếm liếm lông, rồi cúi người định cắn lấy vạt áo anh để kéo đi. Nhưng Bùi Dữ ngủ không mặc áo, nên cô chỉ có thể kéo lưng quần anh về phía cửa.
Làm mèo lâu rồi, cô chẳng thấy hành động này có gì kỳ.
Bùi Dữ bất lực lấy lại quần khỏi miệng cô, nhưng lại thấy buồn cười.
Người ta bảo mang mèo ra đường dễ gặp nguy hiểm, không ngờ bé mèo của anh gan to thật, chẳng sợ gì hết.
Dưới sự giục giã của Tiểu Miêu, Bùi Dữ rời giường, đánh răng rửa mặt, còn tiện tay chải lông cho cô.
Bữa sáng gồm sữa đậu nành với bún xào. Phần của Tiểu Miêu là thịt ức gà và trứng.
Sau khi ăn no, Bùi Dữ lấy địu trẻ con trong không gian ra, mặc vào cho cô.
Ôn Xu ngoan ngoãn phối hợp, sau đó được Bùi Dữ địu trước ngực, cảm giác an toàn tràn đầy.
Anh còn dùng một tay đỡ lấy cô, bật cười:
“Thật sự cứ như đang bế em bé ấy.”
Nghe vậy, Ôn Xu xấu hổ, phải tự nhủ trong đầu vài lần "mình chỉ là mèo thôi" mới nén được cảm giác ngượng ngùng.
Ra khỏi nhà, Bùi Dữ bật hết các thiết bị an ninh trong biệt thự. Một khi có ai chạm vào cửa hoặc tường rào, khả năng cao sẽ bị điện giật.
Trong thời kỳ đầu tận thế, những biện pháp như vậy là để đề phòng những người muốn đột nhập cướp bóc.