Biệt thự nằm ở nơi hẻo lánh, muốn đi đến nội thành ít nhất cũng phải mất hơn một giờ, nếu nhanh cũng phải mất vài chục phút.

Lần này Bùi Dữ ra ngoài, nguyên nhân lớn nhất là muốn quan sát mức độ sụp đổ của thành phố Tĩnh Hải, vì vậy mới chọn đi bộ.

Dọc đường đi, thực vật đã tiến hóa có thể thấy khắp nơi. Vốn dĩ vùng ngoại ô cây cỏ vốn đã nhiều, giờ đây sau khi tiến hóa lại càng khiến người ta khó mà phân biệt phương hướng.

Ôn Xu quan sát những bụi hoa và cỏ xung quanh, lại ngẩng đầu nhìn lên những tán cây rậm rạp.

Lúc mới chuyển đến đây, cây cối quanh vùng rất nhiều nhưng không quá dày đặc. Vậy mà giờ đây đã thành những đại thụ che trời, cành lá um tùm, chặn cả ánh mặt trời, mỗi thân cây đều kề sát nhau, chỉ chừa lại một vài lối đi hẹp.

Nơi có hoa cỏ, thì cũng có bướm. Những con bướm sau khi tiến hóa lớn bằng bàn tay Bùi Dữ, hoa văn quái dị, trông khá đáng sợ.

“Meo!”

Ôn Xu gọi, muốn cho Bùi Dữ chú ý đến lũ bướm đó. Cô nhớ rõ, động vật sau khi tiến hóa đều rất nguy hiểm.

Bùi Dữ từ lâu đã để ý đến lũ bướm tiến hóa kia, lúc này nghe thấy tiếng kêu của Tiểu Miêu, tưởng cô muốn bắt bướm chơi, bèn kiên nhẫn giải thích:

“Đám động vật tiến hóa kia rất hung dữ. Mấy loài nhỏ như vậy thường sẽ không chủ động tấn công con người, nhưng nếu em lại gần, chúng sẽ dốc toàn lực đuổi em đi. Rất có khả năng sẽ bị thương.”

Động vật tiến hóa đều mang theo virus và vi khuẩn không xác định, tuy không trí mạng với dị năng giả, nhưng cũng khiến người ta cực kỳ đau đớn.

Ôn Xu lại kêu lên một tiếng, mềm oặt như bông, ra sức giải thích mình không hề muốn bắt bướm chơi.

Dù chủ nhân nghe không hiểu, nhưng Tiểu Miêu vẫn muốn làm rõ!

Sợ cô tiếp tục kêu ầm ĩ, Bùi Dữ lấy đồ ăn cho mèo ra dụ dỗ cô.

Tiểu Miêu nhà anh, cứ thấy đồ ăn là chẳng đi nổi bước nào.

Cách nội thành còn vài trăm mét, tình hình xung quanh đã thay đổi hoàn toàn.

Trên đường đầy rẫy bóng dáng tang thi, phần lớn đều bị đuổi ra từ nội thành, không thể xâm nhập vào bên trong thành phố, đành lang thang bên ngoài lớp rào chắn bảo vệ.

Hiện tại, thành phố Tĩnh Hải lấy phòng thủ làm chủ. Ngày hôm sau khi tang thi bùng phát toàn diện, bọn họ nhanh chóng quyết định dựng rào chắn quanh thành phố, khiến tang thi bên ngoài không thể vào được. Họ chỉ cần tập trung giải quyết số tang thi bên trong thành là đủ.

Vì hành động này, đã có không ít người chết. Cũng có nhiều ý kiến phản đối, nhưng cuối cùng đều bị áp chế.

Khi Bùi Dữ và Ôn Xu còn cách đám tang thi mấy trăm mét, lũ tang thi đã như thể phát hiện ra bọn họ, lập tức dừng lại bất động.

Bùi Dữ xoa đầu Tiểu Miêu:

“Tang thi chủ yếu dựa vào khứu giác để phát hiện con người. Khứu giác của chúng rất nhạy, có thể ngửi thấy hơi người trong phạm vi trăm mét. Chúng ta còn ở xa, chắc là có người khác đã lọt vào phạm vi khứu giác của chúng.”

Nói xong, Bùi Dữ gõ nhẹ lên đầu Tiểu Miêu, khẽ thở dài:

“Tiểu Miêu nghe hiểu không đấy?”

Ôn Xu lập tức kêu “meo meo meo”, dù không rõ cô có hiểu thật không, nhưng hành động này đã khiến tâm trạng Bùi Dữ tốt hơn nhiều. So với việc giao tiếp với con người, ở cùng Tiểu Miêu khiến anh thấy dễ chịu hơn hẳn.

Bùi Dữ vừa định khen Tiểu Miêu thì phía trước chợt vang lên tiếng cầu cứu:

“Cứu mạng! Cứu chúng tôi với!”

“Sao ở đây lại nhiều tang thi thế này? Không phải nói thành phố Tĩnh Hải khá an toàn sao? Phía trước hình như còn có rào chắn mà!”

“Họ chẳng lẽ trơ mắt nhìn người chết mà không cứu sao? Mau ra đây cứu chúng tôi đi!”

Tận thế lúc đầu, dù tang thi tàn bạo kinh khủng, nhưng khả năng hành động còn kém xa con người, chủ yếu dựa vào số lượng để thắng thế.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play