Hà Văn Hi hơi nhíu mày. Bên cạnh, ba mẹ anh ta cũng ghé đầu lại dò hỏi:

“Văn Hi, Tiểu Dữ nói gì rồi? Nhà mình giờ tiêu tiền cũng eo hẹp, mà Tiểu Dữ vừa bán một đống tài sản, chắc đang có sẵn tiền mặt. Con xem có thể mượn được chút nào không?”

Nghe mấy lời này, Hà Văn Hi cau mày rõ rệt, không vui ra mặt:

“Ba! Mình còn tiền thì cứ tiêu trước đi, cứ chăm chăm nhìn vào tiền của người ta là sao?”

Ba anh ta lạnh mặt nói:

“Bên cậu cả con bảo muốn đón mình qua đó, đến lúc đó chẳng lẽ mình tay không đến? Trong nhà này cùng lắm để lại cho con hai mươi triệu, con tự cân nhắc xem có muốn mượn tiểu Dữ hay không.”

Hà Văn Hi vốn không ưa gì cậu cả, từ lâu đã quyết định ở lại một mình, giờ lại nghe ba nói chỉ để lại cho mình hai mươi triệu, khác nào muốn bỏ rơi anh?

Anh tức giận nói:

“Được, hai mươi triệu thì hai mươi triệu, anh Dữ nhất định sẽ không bỏ mặc con!”

Ba anh ta hừ lạnh một tiếng nhưng cũng không phản bác. Ai mà không biết ở Tĩnh Hải, quan hệ giữa Bùi Dữ và Hà Văn Hi tốt đến mức nào?

Chỉ là… bao năm qua, Bùi Dữ chưa từng giúp đỡ gia đình họ lấy một lần. Công ty nhà Hà Văn Hi ở Tĩnh Hải vẫn luôn trong tình trạng ngắc ngoải, chưa bao giờ ngóc đầu lên được.

 

---

Biệt thự ngoại ô.

Ôn Xu nhận ra Bùi Dữ có vẻ không vui nên cũng chẳng buồn ăn, chỉ nhảy lên ôm lấy anh rồi kêu “meo meo”.

Bùi Dữ cúi xuống nhìn cô, tâm trạng xấu cũng dịu đi đôi chút.

Anh xoa đầu Tiểu Miêu, cười nhẹ:

“Ăn đi, tôi không sao.”

Ôn Xu nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, nằm sấp trên đùi anh, cái đuôi ve vẩy qua lại, thỉnh thoảng còn quất nhẹ vào bụng anh.

Thấy cô mè nheo không chịu ăn, Bùi Dữ đành tự tay đút cho cô. Ôn Xu dụi qua dụi lại một hồi mới chịu ăn hết bữa.

Ăn xong, theo lệ là phải lau miệng và chân móng sạch sẽ.

Sau khi giúp cô chùi rửa xong, những suy nghĩ rối bời trong đầu anh cũng dần rõ ràng.

Bùi Dữ bế Tiểu Miêu lên:

“Vài hôm nữa, đợi Tiểu Miêu quen với hình dạng này rồi, chúng ta đi đòi lại món nợ nhé?”

“Meo?”

Ôn Xu nghiêng đầu, hơi khó hiểu.

Trả thù ai chứ?

Cô ngốc nghếch Tiểu Miêu nãy giờ chỉ lo ăn, hoàn toàn không nghe cuộc gọi kia nói gì.

Có mục tiêu rồi, Bùi Dữ lập tức nhốt mình trong thư phòng cả ngày để lọc thông tin về những người liên quan.

Khi Ôn Xu ngủ dậy, phát hiện anh vẫn còn đang viết gì đó, cô liền nhảy lên bàn xem thử.

Rồi cô nhìn thấy một danh sách:

Hà Văn Hi – hệ Thổ

Lâm Tĩnh Thủy – hệ Hỏa

Tô Căng – hệ Băng, hệ Phong

Lâm Uyển Đường – hệ Mộc

Tên những người này đi kèm năng lực đặc biệt của họ, nhưng cái tên "Hà Văn Hi" được khoanh đỏ tròn – ý như là “ưu tiên xử lý”.

Nhớ lại những gì Bùi Dữ nói trước khi cô ngủ, không khó để đoán: đây là danh sách kẻ thù của anh.

Và danh sách này – chính là danh sách tử vong.

Ôn Xu nuốt nước bọt cái ực.

Cô biết tận thế sẽ có vô số chuyện khủng khiếp xảy ra, nhưng khi thật sự đối mặt, cô vẫn cảm thấy sợ hãi. Dù gì, cô cũng chỉ là một người bình thường, chưa từng trải qua cuộc sống tàn khốc ấy như Bùi Dữ.

Nhưng mà…

Dù có thế nào, cô vẫn sẽ đứng về phía Bùi Dữ. Huống chi, trong chuyện này anh vốn là nạn nhân.

Bùi Dữ vừa vuốt đầu cô vừa nghĩ xem mấy người trong danh sách hiện giờ đang ở đâu.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play