Mặc dù hai người từng lớn lên cùng nhau, nhưng ảnh hưởng của nhà họ Hà sao có thể so được với nhà họ Bùi. Với những gì Bùi Dữ bỏ ra để thuê lính đánh thuê, bên nhà Hà cùng lắm cũng chỉ mời được vài bảo vệ.

Vừa lướt lại lịch sử tin nhắn, Bùi Dữ vừa suy nghĩ – có nên dứt khoát xử lý cậu ta sớm hay không?

Còn chưa kịp nghĩ ra kết quả, điện thoại lại đổ chuông, là Hà Văn Hi gọi tới.

Bùi Dữ nhướng mày, bắt máy.

Giọng nói ở đầu dây bên kia vang lên đầy quen thuộc, vẫn hoạt bát như xưa:

“Anh! Là anh đúng không?”

Bùi Dữ đáp:

“Là tôi đây.”

Hà Văn Hi vội hỏi:

“Anh đang ở đâu vậy? An toàn không? Em đang ở bên khu chính phủ, đội cứu hộ bắt đầu làm việc rồi, em có bỏ tiền ra nên được cứu đầu tiên... Còn anh thì sao, ổn không?”

Bùi Dữ thản nhiên nói:

“Rất an toàn, không cần cứu hộ. Bên phía chính phủ tình hình thế nào rồi? Sau này cậu định ở lại đó luôn à?”

Anh vì lo cho Tiểu Miêu nên cả đêm qua chẳng động tới điện thoại, cũng chưa xem bất kỳ tin tức gì.

Hà Văn Hi có chút than thở:

“Tạm ổn, vẫn kiểm soát được. Chính phủ có phát đồ tiếp tế nhưng ăn không đủ no. Em có bỏ tiền nên được ăn thêm. Nhưng giờ chính phủ bắt đầu trưng dụng mấy khu biệt thự và chung cư cao cấp làm khu cứu hộ tạm thời, mọi người đang xôn xao hết cả lên. Mấy căn nhà anh bán trước đó đều nằm trong danh sách bị trưng dụng rồi đó!”

Cậu ta ngừng một chút rồi nói tiếp:

“Anh thiếu tiền đến mức phải bán hết nhà vậy sao? Mấy năm nay em cũng để dành được ít tiền, có thể đưa cho anh nếu cần. Anh định qua bên này với em không? Em có thể giúp mà!”

Bùi Dữ hỏi lại:

“Nhà cậu cũng bị trưng dụng à?”

“Ừ… Nhưng mà nộp tiền thì không bị lấy. Có điều, số tiền đó cũng nhiều quá, em thấy thà giữ lại còn hơn. Bố mẹ em cũng quyết định nhường chính phủ một phần, nếu anh mà ở đây thì tốt rồi! Anh nhất định có cách giải quyết mà!”

Kiếp trước, Bùi Dữ cũng từng trải qua chuyện này. Anh nhớ là chính phủ có bồi thường sau khi trưng dụng nhà cửa, sau khi ổn định lại thì cũng sẽ trả lại tài sản.

Hiểu rõ tình hình, Bùi Dữ không muốn tiếp tục nói chuyện, liền tung một cái “mồi nhử”:

“Tôi bên này rất ổn, đồ ăn đầy đủ, không cần lo cho tôi. Cậu sắp tới định đi đâu? Khi nào cần tôi sẽ đến tìm, còn chính phủ thì tôi không qua đó đâu.”

Hà Văn Hi đáp:

“Chưa biết nữa, còn phải xem bố mẹ em quyết sao. Đám họ hàng nhà em giờ cũng tụ tập lại một chỗ, ba mẹ em cũng rất lo cho anh. Có điều chắc sẽ đi theo hướng của chính phủ. Mặc dù bên chính phủ điều kiện không tốt, nhưng mọi người còn được ở cùng nhau, có thể chăm sóc lẫn nhau mà!”

Bùi Dữ chỉ nói:

“Được, khi nào cần tôi sẽ đến tìm. Bây giờ tôi còn việc, cúp trước.”

“Anh… nhưng mà—”

Đô... đô... đô…

Hà Văn Hi còn chưa nói hết câu thì Bùi Dữ đã dứt khoát ngắt máy.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play