Khi Tiểu Miêu kêu lên, Bùi Dữ cũng vừa đến trước cửa. Anh đẩy cửa bước vào, thấy Tiểu Miêu còn đang ngơ ngác, rõ ràng chưa hiểu chuyện gì xảy ra, liền đi tới bế bổng cô lên.

Bùi Dữ cười nói:

“Chúc mừng, Tiểu Miêu đã tiến hóa thành công.”

Ôn Xu lúc này mới nhận ra, hóa ra tối qua không phải là ác mộng, mà là quá trình tiến hóa. Cơn đau dữ dội đó, đúng là thật.

Cô còn đang định chải chuốt lại bộ lông rối bù thì Bùi Dữ đã bế cô vào nhà tắm.

Ôn Xu lập tức ngẩng đầu nhìn vào gương. Hình dáng Tiểu Miêu đã thay đổi khá nhiều, kích thước gần như bằng một em bé tám tháng tuổi. Ước chừng cô nặng khoảng 20kg, trông y như một em bé mũm mĩm. Cái đuôi lông xù cũng trở nên mượt và dài hơn, lông xõa đều nhìn rất đẹp.

Trước đây khi ôm cô, Bùi Dữ luôn cẩn thận như đang bế một món đồ dễ vỡ. Bây giờ Tiểu Miêu lớn hơn một chút, ôm lại thấy vừa tay hơn nhiều, dễ bế hơn hẳn. Cái móc treo đồ trẻ em mà anh mua trước đây giờ cũng vừa lúc có thể dùng được.

Nhìn thấy cơ thể mới của mình, Ôn Xu cũng cảm thấy bất ngờ và vui vẻ. Cô từng lo sau khi tiến hóa sẽ bị đầu to thân nhỏ, giống như con lợn con – nhưng tỷ lệ hiện tại rất hài hòa, vừa đẹp lại dễ thương.

Cô hài lòng cọ cọ cằm vào lòng chủ nhân.

“Meo~!”

Bùi Dữ cũng rất thích hình dáng hiện tại của cô, ôm rất vừa tay:

“Được rồi, đưa Tiểu Miêu đi ăn cơm thôi.”

Sau khi tiến hóa, nhu cầu ăn uống của Tiểu Miêu cũng tăng lên.

Bùi Dữ chuẩn bị sẵn bí đỏ, thịt bò, bông cải xanh, củ cải đỏ sấy khô, cá hồi và cả sữa dê. Khẩu phần đều tăng gấp đôi so với trước kia, anh không lo Tiểu Miêu ăn không đủ no.

Ôn Xu thật sự cảm thấy làm mèo đúng là quá sướng – không cần lo chuyện ăn uống, còn có thể thoải mái làm nũng. Cô ăn ngon lành hơn cả lúc còn là người!

Trong khi Tiểu Miêu đang ăn, Bùi Dữ ngồi bên cạnh, lấy chiếc điện thoại cũ ra bắt đầu cài lại.

Nếu như tận thế vẫn sẽ diễn ra như kiếp trước, vậy thì những chuyện đã từng xảy ra chắc chắn sẽ lặp lại. Dù thế nào, những kẻ từng phản bội và hãm hại anh, kiếp này đừng hòng sống yên.

Chiếc điện thoại này là máy cũ của Bùi Dữ. Vừa bật lên, máy đã rung liên tục. Mấy ứng dụng nhắn tin đều đỏ rực biểu tượng 999+, hiển nhiên có rất nhiều người đang tìm anh.

Anh mở tin nhắn ra, dòng tin mới nhất là từ một người từng phản bội anh kiếp trước – Hà Văn Hi. Tin nhắn gửi đến lúc 9:17 sáng nay. Phía sau còn là hàng loạt tin nhắn chưa đọc, chủ yếu là họ hàng bên Bùi gia gửi đến chất vấn.

Hà Văn Hi:

[Anh! Anh đang ở đâu vậy? Bên ngoài giờ nguy hiểm lắm! Sao anh lại bán hết tài sản lấy tiền mặt vậy? Rất nguy hiểm đó! Với địa vị và tài sản của anh, chắc chắn sẽ có người muốn bảo vệ anh mà!] — 09:17

[Anh ơi, anh có sao không? Em gọi điện mãi không được! Có chuyện gì cũng nói với em đi! Em chắc chắn sẽ giúp anh!] — Hôm qua, 14:28

Phía sau còn hơn trăm tin nhắn nữa, đều thể hiện sự quan tâm. Ban đầu là hỏi lý do anh bán tài sản, sau đó là lo lắng thật sự. Có thể thấy lúc này Hà Văn Hi vẫn còn rất tin tưởng và dựa dẫm vào anh.

Đáng tiếc, tận thế đến rồi thì lòng người khó dò. Cái cậu em trai luôn quấn lấy anh từ bé đó, sau cùng lại là một trong những kẻ đâm sau lưng anh sâu nhất.

Kiếp trước, khi tận thế xảy ra, vì lo lắng cho Hà Văn Hi, Bùi Dữ bất chấp nguy hiểm, tốn tiền thuê lính đánh thuê đưa người đến đón cậu ta. Suốt dọc đường nguy hiểm rình rập, đều là Bùi Dữ xông lên trước gánh vác.

Nếu thật lòng tự hỏi, cả đời trước Bùi Dữ chưa từng làm điều gì có lỗi với Hà Văn Hi, thậm chí còn chăm sóc cậu ta nhiều hơn cả người thân ruột thịt. Hai người chỉ cách nhau một tuổi, nhưng vì gọi anh là “anh trai” từ nhỏ, nên bao năm qua Bùi Dữ luôn gánh vác thay cậu ta mọi việc.

Giờ đây, không còn Bùi Dữ che chở nữa, cuộc sống của Hà Văn Hi chắc sẽ không dễ dàng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play